Chào! Mozilla/5.0
Truyện Teen - Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em full
sung thêm những câu hỏi tại sao. Bây giờ trong đâu Thảo là một chuổi câu hỏi tại sao không lời đáp. Thảo đến bên cậu, nhìncậu. Không hiểu sao tay Thảo lại đưa xuống má cậu, vuốt tóc của cậu. Tim của Thảo đập không đúng nhịp nữa rồi.
- Thảo?
- Hả. Thảo giật mình, má ửng hồng, Thảo không biết mình vừa làm gì nữa.
- Sao em lại ở đây.
- Anh tĩnh rồi.Anh làm sao vậy. để em đưa anh vào bệnh viện nha. Thảo mừng rở khi thấy cậu tĩnh dậy, đang loay hoay lôi cái điện thoại trong túi
ra thì:
- Thảo.
- Dạ. Thảo quay lại nhìn cậu.
- Đừng! Anh nghĩ một lát là khỏe thôi.
- Thảo biết là cậu ghét đến bệnh viện điều này cậu đã nói cho Thảo nghe rồi, Thảo suy nghĩ một lát rồi nói:
- ừm. Thế thì anh nghĩ đi nha.
Nhìn thấy cậu bình an Thảo vui mừng khôn xiết, nhìn cậu ngủ Thảo thấy thật hanh phúc. Nhìn quanh phòng cậu. đồ đạc sắp xếp gọn gàng cuốn sổ vẫn ở đấy. Bên cuốn sổ là một cây sáo, Thảo tò mò lại gần cầm lên xem. Cuối chuôi sáo có một chử kí. Hình như là Nhung thì phải.
- Lại là Nhung ư. Chả lẽ cái sáo này là của Nhung tặng cho anh ấy ư. Thế Nhung là gì của anh, hay là người yêu. nhưng anh Mike nói anh ấy chưa có mà. Nhưng tại sao anh ấy lại giữ gìn cẩn thận thế.
- Thảo?
- Hả. lại một lần nữa cậu làm Thảo giật mình.
- Sao em không về đi ở đây làm gì?
- Em ở đây chăm để chăm sóc anh.
- Không cần đâu. em về đi.
- Hôm nay anh được nghĩ mà.
- ừm. Thế cũng được vậy anh cảm ơn em nha.
- …………………
- Anh dậy ăn chút gì đi. em đích thân nấu cho anh đấy.
- Thế à! Làm phiền em rồi.
- Không đâu. em rổi mà. hi hi. Nói đoạn Thảo bưng bát cháo lên rồi nói:
- để em bón cho anh nha.
- Thôi không cần đâu, anh tự ăn được mà.
- Anh đang bị thương, để em bón cho.
- ừm. Thế cũng được. Lại làm phiền em rồi.
- Lại nói thế rồi. đã nói không có gì rồi mà.
- Anh há miệng ra đi. cẩn thận kẻo nóng nha.
- ừm.
- ôi! nóng quá!
- Để em thổi cho nha.
Cậu nhìn Thảo Thảo thật đảm đang trong lòng cậu bừng lên một cảm xúc khó tả. điều đó khiến cậu nhìn Thảo kỹ hơn, chăm chú hơn.
- Gì mà nhìn em kỹ vậy? Thảo chưa thấy cậu nhìn mình kỹ như thế. Câu nói của Thảo làm cậu thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
- à! Không có gì đâu. thật vất vả cho em.
- Không có gì đâu. xem như em trả ơn anh đi.
- Ơn gì?
Nghe cậu nói vẽ mặt của Thảo bỗng nhiên trở nên buồn bả Thảo đáp:
- Thì vì em mà anh mới ra nông nỗi này. nếu anh có mệnh hệ gì thì em làm sao có thể tha thứ cho em được chứ nên em phải có trách nhiệm với anh.
- Tại sao em lại nói thế?
- Không phải em thì do ai. Mắt Thảo rưng rưng. Thảo nói tiếp:
- Không phải hôm đó em về khuya nên mới bị đám thanh niên đó trêu ghẹo thì anh sẽ không dây dưa với bọn nó. Thì đã không có sự việc như ngày hôm qua.
- Thôi mọi chuyện qua rồi nhắc lại làm gì? tự anh rước họa vào thân thôi. ai bảo anh trượng nghĩa chứ. Hihi.
- Hihi. Anh cứ đùa.
- Cười như thế có phải vui hơn không?
- ừm. Mà anh lúc tối bị sao thế.
- Cũng không có gì lúc tối anh nằm ngủ gặp ác mộng nên thức dậy bước ra khỏi giường anh không cẩm thận nên bị ngả đập tay vào thành giường. Rồi anh thấy choáng váng, người lạnh toát rồi khi anh tĩnh dậy thì anh
thấy em.
- Anh gặp ác mộng gì thế? Kể em nghe đi?
- ……………
- “Thảo ơi!
- Anh Mike
- Các ngươi muốn gì mới chịu thả cô bé ấy ra.
- Ha ha. Ngươi dám đánh bọ ta. Giờ ta sẽ đánh người yêu của ngươi cho ngươi thấy.
- Xin đừng.
- đánh nó cho tao.
- Một đám người xông tới đánh Thảo. Thảo ngả xuống đất.
- Thảo…. Thảo ơi….”
- Anh Mike?
- Sao? Câu nói của Thảo làm cậu giật mình.
- Anh kể đi?
- Không có gì đâu? kể làm gì. Cậu long ngóng.
- Nếu anh không muốn kể thì thôi. à mà em có cái này
làm em tò mò.
- Em cứ nói đi.
- Em thấy cái sáo đẹp quá! Nhưng em thấy trên đó có chử kí.
- à! Em hỏi cái tên đó của ai đúng không?
- ừm. Em xin lỗi vì đã nghich đồ của anh.
- Không sao! Cái sáo đó là của một người bạn tặng cho anh thôi.
- Bạn trai hay gái vậy? Thảo cũng không hiểu sao Thảo lại hỏi câu hỏi đó nữa.
- Là bạn gái.
- Thế chắc là người bạn quan trọng của anh rồi.
- Quan trọng hay không không quan trọng. Mà định điều tra anh đó à?
- Em chỉ tò mò thôi mà, thôi anh ăn đi cho khỏe.
ừm.
Chương 9: Kết thúc.
- “Anh biết không em nghĩ rằng: “ông trời chỉ tạo cơ hội cho chúng ta gặp nhau. Còn duyên phận là do mình chỉ cần chúng biết cướp lấy thời cơ chúng ta sẽ được hạnh phúc. Nhưng không ai có thể có được một hạnh phúc trọn vẹn, ông trời muốn thử lòng cã hai, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua được những thử thách đó luc đó chúng ta mới có thể có được một tình yêu đẹp và trọn vẹn”
- alo em à! Có chuyện gì thế?
- Hôm nay anh thấy khỏe chưa.
- ừm. Anh khỏe rồi.
- ừm. Khỏe là tốt rồi. Lát nữa em sang nấu ăn cho anh nhé?
- Thôi không cần đâu.
- Chứ giờ anh định ăn gì? thôi để em sang nấu ăn cho, thế nha.
- Nói chuyện với Mike à? Ly lên tiếng.
- Sao chị biết.
- Gớm ai mà chả biết. Dạo này hai người có vẽ thân thiết nhau quá nhỉ.
- Hi hi. Mà em hỏi chị nhé.
- Có chuyện gì?
- Thì ………..cũng không có gì………?
- Có gì mà ấp úng thế! Cứ hỏi đi?
- Thì……… chị biết nhiều về anh Mike không?
- Sao em lại hỏi vậy? à nhìn cái vẽ là biết thích người ta rồi đúng không?
- Cái chị này? nói bậy à?
- Có gì mà phải ngại! thích thì cứ nói thích. Nói thật đi rồi chị nói cho.
Thảo gật đầu thẹn thùng:
- chị nói cho em nghe đi.
- haha. Thế để ý đến người ta lâu chưa.
- thôi chị đừng hỏi nữa. Trả lời em đi.
- ừm. Thực sự những điều chị biết về Mike không nhiều.
- Thì chị cứ nói đi.
- ừm. Tên thật của Mike là nguyễn Minh Tuấn. Cậu ấy học rất giỏi. Nói chung cậu ấy không có bạn thì phải chẳng lúc nào nói chuyện với mọi người. Cậu ấy có rất người theo đuổi chị cũng không ngoại lệ. Hihi. Còn cái này nữa cậu ấy hát rất hay chị vừa khám phá ra cái tài này của cậu ấy thôi. cậu ấy nhìn trầm tính, ít giao tiếp, nhưng đã nói chuyện thì ai cũng thích nói tóm lại là Mike rất khó hiểu. đó là những gì chị biết về “Mike của em.”
- ừm. Em cảm ơn chị nhé.
- Không có gì? thế thích người ta lâu chưa. cần chị giúp gì không?
- chị thì giúp được gì chứ!
- chị có thể giúp em tìm hiểu “Mike của em” cho em. Haha.
- Hihi. Thôi không nói chuyện với chị nữa. Em phải đi có việc đây.
- Gặp Mike chứ gì?
Hihi.
****************
- Mike! Ly từ phía sau vổ vai cậu.
- A!
- Sao thế?
- Không sao. chỉ bị thương tí thôi. gọi tớ có việc gì thế?
- Cũng không có gì? cậu đi học sớm thế?
- ừm. Cậu cũng thế thôi.
- hi hi. Mình vừa đi vừa nói chuyện nha.
- ừm.
- Thực ra tớ học với cậu gần hai năm rồi mà tớ it nói chuyện với cậu quá. Có vẽ như cậu it nói chuyện quá nhỉ?
- ừm.
- Cậu đã từng yêu ai chưa. hay đại loại là có người yêu chưa.
- Chưa. nhìn tớ thế này ai thèm yêu chứ.
- Bạn lại tự ti rồi. Người như cậu thì ai mà không yêu chứ.
- Ai nào?
- Chẳng hạn như tớ. Hi hi.
- Cậu ư!
- đùa đó.
- Tưởng thật để tớ chuẩn bị tâm lý. Haha.
- Gì mà phải chuẩn bị tâm lý.
- Thì chuẩn bị tâm lý để yêu. haha
- Eo ôi. xem cậu nói kìa. mà tớ nói thật này. cái Thảo yêu cậu đó.
Nghe Ly nói làm cậu giật mình, cậu đứng lại làm Ly cũng đứng lại theo,
cậu quay mặt sang nhìn Ly:
- Thảo ư?
- ừm. Thảo yêu cậu đó.
- Sao cậu biết?
- Thì Thảo nói với tớ mà!
- Thảo nói với cậu. Cậu nhắc lại như thể không thể tin được những lời đó.
- ừm.
- Sao tớ không biết.
- Cậu mà biết mới là lạ đó.
- Sao lại lạ?
- Cậu có bao giờ để ý đến suy nghĩ của người ta đâu.
Cậu gật đầu mấy cái rồi hỏi:
- Thế Thảo nói gì với cậu?
- Có nói gì đâu. chẳng qua Thảo hỏi mình có biết gì về cậu không?
- ừm thế à. đến lớp rồi.
- ừm. Nhanh nhỉ.
- ừm.
Cậu vào lớp vẫn là chỗ quen thuộc dãy bàn cuối cùng bên cửa sổ, cậu ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ:
- “Thảo yêu mình ư. Làm gì có chuyện đó, mà dù sao thì mình cũng không cho chuyện đó xãy ra. Nhưng phải làm sao đây. mình phải làm sao đây. mọi người ơi chỉ cho Tuấn của mọi người một cách với. Hay là mình rời xa Thảo. rời xa Thảo. một thời gian rồi Thảo cũng quên mình thôi. chắc giờ cũng có cách đó. Nhưng làm thế nào mới rời Thảo được chứ.” Cậu thở dài.
- Có chuyện gì mà thở dài thẩn thờ thế.
Cậu giật mình, thì ra là Ly:
- à. Không có gì? mà Thảo có ai yêu không?
- cậu hỏi gì kì thế? Giật mình khi Ly nhận được một cậu hỏi lúc bấy giờ được xem là ngu ngơ.
- Thì cứ trả lời tớ đi? cậu ở bên nhà Thảo có thấy ai thường xuyên đến phòng Thảo chơi không?
- Hôm nay cậu lạ quá. Tớ không biết. à! Mà hình như Lâm lớp mình thích Thảo thì phải.
- Lâm à? Cảm ơn cậu nha.
- ừm. Không có gì?
Nói đoạn cậu bước nhanh ra khỏi bàn học đi thẳng về phía lâm làm Ly tò mò ngoái cổ nhìn theo.
- ……………
- Lâm. cậu có rảnh không?, mình nói chuyện một lát nhé?
- ừm. Có chuyện gì vậy?
- Mình ra ghế đá nói chuyện nha.
- ừm.
- Có chuyện gì mà có vẽ quan trọng thế?
- Cũng không có gì? Tớ muốn hỏi cậu một số việc riêng tư thôi.
- ừm. Có chuyện gì thế.?
- Có phải cậu yêu Thảo không?
Lâm ngạc nhiêu quay sang nhìn cậu. Cậu nói tiếp:
- Không phải ngạc nhiên thế đâu?
- Cậu cũng yêu Thảo à?
- Không. mình chỉ quen Thảo thôi. thế là cậu yêu Thảo thật à?
- ừm. Bọn mình quen nhau từ hồi cấp 3. tớ yêu Thảo từ năm tớ học lóp 11.
- Thế Thảo có yêu cậu không?
Lâm thở dài:
- Hình như là không!
- ừm. Cố lên, tương lai còn dài mà?
- ừm. Mà sao cậu lại hỏi thế.
- Không có gì đâu.
- Mình không nghĩ là cậu chỉ quen Thảo thôi mà lại hỏi như thế?
- Thế cậu nghĩ gì?
- Tớ nghĩ cậu yêu Thảo?
- Tớ….. hi hi. Tớ định tìm hiểu Thảo thế đã được chưa. nhưng cậu yêu rồi thì thôi, tớ bỏ cuộc vậy. hihi.
- Thời đại cạnh tranh công bằng mà. hihi. Nếu cậu có thể mang lại hạnh phúc cho Thảo thì tớ sẽ nhường Thảo cho cậu.
- Sao lại nhường. Tớ chỉ hỏi vậy thôi, mà cho dù có thế thật thì cũng chính cậu đã nói với tớ là thời đại cạnh tranh công bằng mà. cậu quả là cao cả. Thảo phải chọn cậu mới đúng.
- Cậu nói gì vậy?
- À….Không có gì? mà cậu yêu Thảo nhiều không?
- Dĩ nhiên. nhưng có vẽ Thảo không yêu tớ mà Thảo chỉ xem tớ như một người bạn, một người anh trai.
- Rồi thời gian Thảo sẽ hiểu tình cảm của cậu dành cho Thảo và Thảo sẽ chấp nhận cậu thôi. mà sao Thảo không yêu cậu hay là những điều cậu làm cho Thảo chưa đủ.
- Tớ không biết?
- Cậu có hay đến nhà Thảo chơi không?
- Cũng thỉnh thoảng.
- Sao lại thỉnh thoảng! phải thường xuyên lên chứ.
- ừm. để tớ thử.
- đừng thử nữa. Hãy làm thật đi. haha.
- Hihi. Bạn đề cao qua tớ rồi. Tớ ngại lắm.
- Hihi. Thôi chúng ta vào lớp thôi.
Vừa đi được vài bước thì bỗng có chuông điện thoại reo. Là của Thảo. cậu quay sang nhìn Lâm:
- Xin lỗi tớ có điện thoại. cậu vào lớp trước đi.
- ừm.
- Alo!
- Anh à! Anh khỏe chưa. trưa em sang nấu cơn cho anh nha.
- Thôi. không cần đâu.
- Thôi anh đang còn mệt để em nấu cho.
- đã nói không rồi mà. em phiền phức thế.
- Sao anh lại nói em như thế. Em đâu có làm gì đâu.
- Nhưng người anh yêu thấy thế sẽ không vui đâu.
- Người yêu? Thảo ngạc nhiên pha chút lo sợ và buồn rầu.
- ừm. Người yêu anh sẽ không vui đâu.
- thế người yêu anh là ai?
- Là ai em hỏi làm gì?
- Là ai anh nói cho em biết đi.? em xin anhđấy.
- Là Ly. Thế đã được chưa. thôi anh học đây.
- Tút… tút….
- Thảo choáng váng ngồi bệt xuống giường bất giác trong đầu óc xuất hiện hình ảnh của anh, anh đang ngoái cổ mĩm cười với Thảo, bật chợt bên cạnh anh là Ly, anh nắm tay của Ly rồi 2 người bước tiếp trên con đường ấy để lại cho Thảo một khoảng không trống rỗng bất giác những dòng nước mắt trào ra:
- Không, điều anh nói không phải là thật, anh chỉ đang đùa với mình thôi, nhất định là vậy. Thảo tự an ủi lòng mình nhưng càng an ủi bao nhiều thì nước mắt càng tuôn ra bấy nhiêu. Còn cậu sau khi gập máy cậu cũng hoang mang không biết mình vừa nói gì?
Tan học….
- Ly! Tớ có thể nói chuyện với cậu một tí được không?
- Có chuyện gì thế?
- Tớ…. Tớ…
- Cậu cứ nói đi đừng ngại.
- Tớ cần cậu giả làm người yêu của tớ một thời gian.
- Người yêu cậu. Ly không thể không kinh hoàng.
- ừm.
- Nhưng tại sao?
- Tớ cần trốn tránh một người.
- Là ai?
- Thảo!
- Thảo!!! Ly lại thêm một lần nữa bở ngỡ.
- ừm.
- Cậu biết Thảo là một người con gái tốt mà.
- chính vì thế mà tớ cần trốn tránh cô ấy. Tớ vừa nói chuyện với Lâm. Lâm là một người tốt. Lâm rất yêu Thảo. cậu ấy rất cao cả.
- Nhưng cậu cũng biết là Thảo không yêu Lâm. người Thảo yêu là cậu.
- Tớ biết?
- Biết!!!! Sao cậu còn làm thế. Xin lỗi tớ không thể giúp cậu được.
- Tớ xin cậu đấy.
- Không!!! tớ không giúp. Cậu tìm người khác đi.
- Xem như tớ cầu xin cậu. Cậu đột ngột quỳ xuống.
- Cậu đứng dậy đi. người ta nhìn thấy sẽ nghĩ sao.
- Tớ xin cậu đó.
- Thôi được rồi. Cậu cần gì phải làm thế chứ. Ly miễn cưỡng chấp nhận.
- Cảm ơn cậu.
- Nhưng tớ phải làm gì.
- Cậu cứ làm theo những gì tớ nói là được. Cứ xem như ta yêu đi.
- ừm. nhưng cậu phải nói cho tớ biết là tại sao cậu lại làm như vậy.
- mọi chuyện dài lắm, đến hôm nào thích hợp tớ sẽ kể cho cậu nghe.
- ………….
Cậu và Ly đi trên đường về nhà. Có ghé vào dảy trọ Thảo không phải gặp Thảo mà…….
Nghe dọng nói quen thuộc Thảo bước ra ngoài thì thấy cậu tay trong tay với Ly.
- Anh về đây.
- ừm. Anh về cẩn thận nh
a?
- “chẳng lẽ những lời anh nói là thật, chẳng lẽ anh Mike không yêu mình. Nhưng sao lại là chị Ly chứ…. Tại sao…. Chẳng lẽ mình đáng ghét đến thế sao. Thảo tự nghĩ Thảo đã khóc, nhưng cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng. ở bên phòng Thảo. Ly lúc này cũng đang rối bời, rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Không gian thật yên tĩnh. Rồi Ly nghe có tiếng khóc nhỏ.
- “Thảo à, chị xin lỗi nha, em là người tốt thế mà chị lại làm như thế này. hi vọng khi biết chuyện em đừng giận chị” Ly nghĩ thầm rồi thở dài.
Suốt mấy đêm liền có lẽ đêm nào Thảo cũng khóc, và đương nhiên Ly là người biết rõ nhất. Thảo khóc khi nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên cậu. Thảo trân trọng những khoảng thời gian đó.
- Thảo ơi? là tiếng của Lâm.
Thảo lau khô nước mắt, xem như không có chuyện gì xãy ra.
- Anh Lâm!!! có chuyện gì không?
- Anh muốn sang em chơi thôi.
- ừm. Anh vào đi.
Nhìn Thảo hôm nay có điều hơi khác. không nhí nhảnh như mọi hôm. mắt sưng lên. Lâm hỏi:
- Thảo? có chuyện gì vậy?
- Sao anh hỏi vậy, em vẫn vậy mà.
- Nhìn em không giống như mọi hôm. có chuyện gì vậy nói anh nghe đi.
- đã nói là không có gì rồi mà.
- Sao em lại nỗi cáu với anh.
- Em xin lỗi
- Hảy nói thật cho anh biết có chuyện gì vậy?
- Không có gì đâu.
- Nếu em không nói là anh gọi điện cho Bố Mẹ em này.
- đừng. Anh đừng gọi.
- Nếu không muốn anh gọi thì hãy nói thật cho anh biết có chuyện gì vậy.
Thảo dột nhiên bật khóc làm lâm giật mình:
- Thảo? có chuyện gì thế, sao lại khóc. Nói anh nghe đi, ai bắt nạt em có phải không?
Thảo lắc đầu.
- Thế thực ra là có chuyện gì. em nói đi.
- Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như thế.
- Ai?
- Anh Mike.
- Mike ư. Cậu ta bắt nạt em à.
Thảo lắc đầu:
- Tại sao…. Tại sao lại thay đổi dột ngột như thế. Tại sao?
- Có chuyện gì? em nói đi.
- Em yêu anh Mike. Chúng em đã từng có thời gian vui vẽ bên nhau rất hạnh phúc. Em tưởng đâu anh ấy cũng yêu em. Nhưng không phải. người anh ấy yêu là chị Ly.
- Ly ư. Làm gì có chuyện đó.
- Anh nói sao?
- à! Không. thôi em đừng khóc nữa. đàn ông tốt trên thế giới này thiếu gì? em không cần khóc vì một người như thế. Hảy để mọi thứ qua đi. Lâm nhẹ nhàng kéo đầu Thảo về vai mình.
Rồi mọi chuyện sẽ qua đi thôi.
*****************
- Mike. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.
- Có chuyện gì thế.
- Tớ hỏi cậu, tại sao lại lừa dối Thảo.
- Lừa dối gì? tớ không hiểu.
- Cậu đừng có giả bộ, không qua mặt được tớ đâu.
- Chuyện gì?
- Thảo yêu cậu cậu biết chứ.
- Biết.
- Tớ cũng giám chắc rằng cậu cũng yêu Thảo có đúng không?
- Không. người tớ yêu là Ly.
Lâm cười nhạt.
- Ly ư.
- đúng vậy.
- Tớ giám chắc rằng cậu còn không có chút tình cảm gì với nó đừng nói là yêu. với lại nó cũng vậy. Cậu có biết là mấy đêm rồi đem nào nó cũng khóc không?
- Thảo khóc ư, cô ấy có sao không?
- Cậu vẫn đang còn biết lo cho Thảo ư. Tớ khuyên cậu hãy trở về bên Thảo đi.
- Tớ không thể.
- Tại sao. đừng bảo với tớ là vì Ly nha. Lâm cười khinh bỉ.
- Cậu cũng yêu Thảo là gì? sao không nhân cơ hội này yêu Thảo đi.
Câu nói của cậu làm lâm sững người:
- Tớ… tớ không phải là người như thế với lại cậu cũng biết làThảo không yêu tớ. Người Thảo yêu là cậu cậu biết chứ.
- Như thế thì đã sao. Cậu ngu ngơ đáp khiến lâm bực tức.
- Cậu….. nói đoạn lâm đưa tay đẩy mạnh vào vai phải của cậu khiến cậu lùi mấy bước ngồi ngay xuống ghế đá.
- Tôi thất vọng về cậu. Lâm nói tiếp rồi đi vào lớp để lại cậu với một khoảng không, bàn tay phải của cậu ôm chặt lấy tay phải của cậu vết thương củ chưa lành hẳn lại nứt ra khiến cậu đau đớn, nhưng nỗi đau từ vết thương trên cánh tay cũng không đau bằng vết đau từ trong trái tim của cậu.
Tan trường tại phòng trọ Thảo.
- Từ ngày đó. Thảo luôn giam mình trong phòng, rất ít khi ra khỏi phòng. Còn Ly, Ly cảm thấy thật có lỗi với Thảo. Ly đi đi, đi lại trước phòng Thảo mà không biết có nên gõ cửa không.
- Cốc… cốc… cốc.
- Ai thế?
- Là chị, chị Ly đây, chị có chuyện muốn nói với em.
- ừm. chị vào đi. Thảo mở cửa với một nụ cười thật tươi.
- em…. Em có buồn không?
- có gì mà phải buồn chứ. Em vui, em vui vì anh Mike đã tìm được một người tốt như chị.
- Em không giận chị ư.?
- Có gì đâu mà phải giận.
- Em không buồn thật chứ?
Thảo thở dài.
- chỉ hơi buồn chút thôi. nhưng giờ không sao rồi.
- ừm. Thực ra chị có chuyện này muốn nói với em.
- Có chuyện gì chị cứ nói đi.
- Thực ra chị với Mike….. chưa kịp nói hết câu đã bị Thảo cắt ngang:
- chị đừng nói nữa… em biết rồi. chị muốn nói là hai anh chị yêu nhau lâu rồi chứ gì!
- không phải. ý chị là….. thực ra…. Chuyện này là…. Thực sự thì Ly cũng không biết nói thế nào mọi chuyện xãy ra quá nhanh.
- có chuyện gì khó nói à?
- Trước khi chị nói. chị muốn hỏi em một chuyện, nhưng em phải nói thật cho chị biết?
- ừm. chị hỏi đi?
- em rất yêu anh Mike đúng không?
Thảo cúi đầu.
- ừm.
- Có thật là em không thấy buồn không?
Thảo ngước mắt lên nhìn Ly rồi cúi đầu xuống không nói gì? Ly nóng lòng hỏi lại:
- Thảo! trả lời chị đi?
Thảo bật khóc.
- Thảo?
- Hả. Thảo giật mình, má ửng hồng, Thảo không biết mình vừa làm gì nữa.
- Sao em lại ở đây.
- Anh tĩnh rồi.Anh làm sao vậy. để em đưa anh vào bệnh viện nha. Thảo mừng rở khi thấy cậu tĩnh dậy, đang loay hoay lôi cái điện thoại trong túi
ra thì:
- Thảo.
- Dạ. Thảo quay lại nhìn cậu.
- Đừng! Anh nghĩ một lát là khỏe thôi.
- Thảo biết là cậu ghét đến bệnh viện điều này cậu đã nói cho Thảo nghe rồi, Thảo suy nghĩ một lát rồi nói:
- ừm. Thế thì anh nghĩ đi nha.
Nhìn thấy cậu bình an Thảo vui mừng khôn xiết, nhìn cậu ngủ Thảo thấy thật hanh phúc. Nhìn quanh phòng cậu. đồ đạc sắp xếp gọn gàng cuốn sổ vẫn ở đấy. Bên cuốn sổ là một cây sáo, Thảo tò mò lại gần cầm lên xem. Cuối chuôi sáo có một chử kí. Hình như là Nhung thì phải.
- Lại là Nhung ư. Chả lẽ cái sáo này là của Nhung tặng cho anh ấy ư. Thế Nhung là gì của anh, hay là người yêu. nhưng anh Mike nói anh ấy chưa có mà. Nhưng tại sao anh ấy lại giữ gìn cẩn thận thế.
- Thảo?
- Hả. lại một lần nữa cậu làm Thảo giật mình.
- Sao em không về đi ở đây làm gì?
- Em ở đây chăm để chăm sóc anh.
- Không cần đâu. em về đi.
- Hôm nay anh được nghĩ mà.
- ừm. Thế cũng được vậy anh cảm ơn em nha.
- …………………
- Anh dậy ăn chút gì đi. em đích thân nấu cho anh đấy.
- Thế à! Làm phiền em rồi.
- Không đâu. em rổi mà. hi hi. Nói đoạn Thảo bưng bát cháo lên rồi nói:
- để em bón cho anh nha.
- Thôi không cần đâu, anh tự ăn được mà.
- Anh đang bị thương, để em bón cho.
- ừm. Thế cũng được. Lại làm phiền em rồi.
- Lại nói thế rồi. đã nói không có gì rồi mà.
- Anh há miệng ra đi. cẩn thận kẻo nóng nha.
- ừm.
- ôi! nóng quá!
- Để em thổi cho nha.
Cậu nhìn Thảo Thảo thật đảm đang trong lòng cậu bừng lên một cảm xúc khó tả. điều đó khiến cậu nhìn Thảo kỹ hơn, chăm chú hơn.
- Gì mà nhìn em kỹ vậy? Thảo chưa thấy cậu nhìn mình kỹ như thế. Câu nói của Thảo làm cậu thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
- à! Không có gì đâu. thật vất vả cho em.
- Không có gì đâu. xem như em trả ơn anh đi.
- Ơn gì?
Nghe cậu nói vẽ mặt của Thảo bỗng nhiên trở nên buồn bả Thảo đáp:
- Thì vì em mà anh mới ra nông nỗi này. nếu anh có mệnh hệ gì thì em làm sao có thể tha thứ cho em được chứ nên em phải có trách nhiệm với anh.
- Tại sao em lại nói thế?
- Không phải em thì do ai. Mắt Thảo rưng rưng. Thảo nói tiếp:
- Không phải hôm đó em về khuya nên mới bị đám thanh niên đó trêu ghẹo thì anh sẽ không dây dưa với bọn nó. Thì đã không có sự việc như ngày hôm qua.
- Thôi mọi chuyện qua rồi nhắc lại làm gì? tự anh rước họa vào thân thôi. ai bảo anh trượng nghĩa chứ. Hihi.
- Hihi. Anh cứ đùa.
- Cười như thế có phải vui hơn không?
- ừm. Mà anh lúc tối bị sao thế.
- Cũng không có gì lúc tối anh nằm ngủ gặp ác mộng nên thức dậy bước ra khỏi giường anh không cẩm thận nên bị ngả đập tay vào thành giường. Rồi anh thấy choáng váng, người lạnh toát rồi khi anh tĩnh dậy thì anh
thấy em.
- Anh gặp ác mộng gì thế? Kể em nghe đi?
- ……………
- “Thảo ơi!
- Anh Mike
- Các ngươi muốn gì mới chịu thả cô bé ấy ra.
- Ha ha. Ngươi dám đánh bọ ta. Giờ ta sẽ đánh người yêu của ngươi cho ngươi thấy.
- Xin đừng.
- đánh nó cho tao.
- Một đám người xông tới đánh Thảo. Thảo ngả xuống đất.
- Thảo…. Thảo ơi….”
- Anh Mike?
- Sao? Câu nói của Thảo làm cậu giật mình.
- Anh kể đi?
- Không có gì đâu? kể làm gì. Cậu long ngóng.
- Nếu anh không muốn kể thì thôi. à mà em có cái này
làm em tò mò.
- Em cứ nói đi.
- Em thấy cái sáo đẹp quá! Nhưng em thấy trên đó có chử kí.
- à! Em hỏi cái tên đó của ai đúng không?
- ừm. Em xin lỗi vì đã nghich đồ của anh.
- Không sao! Cái sáo đó là của một người bạn tặng cho anh thôi.
- Bạn trai hay gái vậy? Thảo cũng không hiểu sao Thảo lại hỏi câu hỏi đó nữa.
- Là bạn gái.
- Thế chắc là người bạn quan trọng của anh rồi.
- Quan trọng hay không không quan trọng. Mà định điều tra anh đó à?
- Em chỉ tò mò thôi mà, thôi anh ăn đi cho khỏe.
ừm.
Chương 9: Kết thúc.
- “Anh biết không em nghĩ rằng: “ông trời chỉ tạo cơ hội cho chúng ta gặp nhau. Còn duyên phận là do mình chỉ cần chúng biết cướp lấy thời cơ chúng ta sẽ được hạnh phúc. Nhưng không ai có thể có được một hạnh phúc trọn vẹn, ông trời muốn thử lòng cã hai, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua được những thử thách đó luc đó chúng ta mới có thể có được một tình yêu đẹp và trọn vẹn”
- alo em à! Có chuyện gì thế?
- Hôm nay anh thấy khỏe chưa.
- ừm. Anh khỏe rồi.
- ừm. Khỏe là tốt rồi. Lát nữa em sang nấu ăn cho anh nhé?
- Thôi không cần đâu.
- Chứ giờ anh định ăn gì? thôi để em sang nấu ăn cho, thế nha.
- Nói chuyện với Mike à? Ly lên tiếng.
- Sao chị biết.
- Gớm ai mà chả biết. Dạo này hai người có vẽ thân thiết nhau quá nhỉ.
- Hi hi. Mà em hỏi chị nhé.
- Có chuyện gì?
- Thì ………..cũng không có gì………?
- Có gì mà ấp úng thế! Cứ hỏi đi?
- Thì……… chị biết nhiều về anh Mike không?
- Sao em lại hỏi vậy? à nhìn cái vẽ là biết thích người ta rồi đúng không?
- Cái chị này? nói bậy à?
- Có gì mà phải ngại! thích thì cứ nói thích. Nói thật đi rồi chị nói cho.
Thảo gật đầu thẹn thùng:
- chị nói cho em nghe đi.
- haha. Thế để ý đến người ta lâu chưa.
- thôi chị đừng hỏi nữa. Trả lời em đi.
- ừm. Thực sự những điều chị biết về Mike không nhiều.
- Thì chị cứ nói đi.
- ừm. Tên thật của Mike là nguyễn Minh Tuấn. Cậu ấy học rất giỏi. Nói chung cậu ấy không có bạn thì phải chẳng lúc nào nói chuyện với mọi người. Cậu ấy có rất người theo đuổi chị cũng không ngoại lệ. Hihi. Còn cái này nữa cậu ấy hát rất hay chị vừa khám phá ra cái tài này của cậu ấy thôi. cậu ấy nhìn trầm tính, ít giao tiếp, nhưng đã nói chuyện thì ai cũng thích nói tóm lại là Mike rất khó hiểu. đó là những gì chị biết về “Mike của em.”
- ừm. Em cảm ơn chị nhé.
- Không có gì? thế thích người ta lâu chưa. cần chị giúp gì không?
- chị thì giúp được gì chứ!
- chị có thể giúp em tìm hiểu “Mike của em” cho em. Haha.
- Hihi. Thôi không nói chuyện với chị nữa. Em phải đi có việc đây.
- Gặp Mike chứ gì?
Hihi.
****************
- Mike! Ly từ phía sau vổ vai cậu.
- A!
- Sao thế?
- Không sao. chỉ bị thương tí thôi. gọi tớ có việc gì thế?
- Cũng không có gì? cậu đi học sớm thế?
- ừm. Cậu cũng thế thôi.
- hi hi. Mình vừa đi vừa nói chuyện nha.
- ừm.
- Thực ra tớ học với cậu gần hai năm rồi mà tớ it nói chuyện với cậu quá. Có vẽ như cậu it nói chuyện quá nhỉ?
- ừm.
- Cậu đã từng yêu ai chưa. hay đại loại là có người yêu chưa.
- Chưa. nhìn tớ thế này ai thèm yêu chứ.
- Bạn lại tự ti rồi. Người như cậu thì ai mà không yêu chứ.
- Ai nào?
- Chẳng hạn như tớ. Hi hi.
- Cậu ư!
- đùa đó.
- Tưởng thật để tớ chuẩn bị tâm lý. Haha.
- Gì mà phải chuẩn bị tâm lý.
- Thì chuẩn bị tâm lý để yêu. haha
- Eo ôi. xem cậu nói kìa. mà tớ nói thật này. cái Thảo yêu cậu đó.
Nghe Ly nói làm cậu giật mình, cậu đứng lại làm Ly cũng đứng lại theo,
cậu quay mặt sang nhìn Ly:
- Thảo ư?
- ừm. Thảo yêu cậu đó.
- Sao cậu biết?
- Thì Thảo nói với tớ mà!
- Thảo nói với cậu. Cậu nhắc lại như thể không thể tin được những lời đó.
- ừm.
- Sao tớ không biết.
- Cậu mà biết mới là lạ đó.
- Sao lại lạ?
- Cậu có bao giờ để ý đến suy nghĩ của người ta đâu.
Cậu gật đầu mấy cái rồi hỏi:
- Thế Thảo nói gì với cậu?
- Có nói gì đâu. chẳng qua Thảo hỏi mình có biết gì về cậu không?
- ừm thế à. đến lớp rồi.
- ừm. Nhanh nhỉ.
- ừm.
Cậu vào lớp vẫn là chỗ quen thuộc dãy bàn cuối cùng bên cửa sổ, cậu ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ:
- “Thảo yêu mình ư. Làm gì có chuyện đó, mà dù sao thì mình cũng không cho chuyện đó xãy ra. Nhưng phải làm sao đây. mình phải làm sao đây. mọi người ơi chỉ cho Tuấn của mọi người một cách với. Hay là mình rời xa Thảo. rời xa Thảo. một thời gian rồi Thảo cũng quên mình thôi. chắc giờ cũng có cách đó. Nhưng làm thế nào mới rời Thảo được chứ.” Cậu thở dài.
- Có chuyện gì mà thở dài thẩn thờ thế.
Cậu giật mình, thì ra là Ly:
- à. Không có gì? mà Thảo có ai yêu không?
- cậu hỏi gì kì thế? Giật mình khi Ly nhận được một cậu hỏi lúc bấy giờ được xem là ngu ngơ.
- Thì cứ trả lời tớ đi? cậu ở bên nhà Thảo có thấy ai thường xuyên đến phòng Thảo chơi không?
- Hôm nay cậu lạ quá. Tớ không biết. à! Mà hình như Lâm lớp mình thích Thảo thì phải.
- Lâm à? Cảm ơn cậu nha.
- ừm. Không có gì?
Nói đoạn cậu bước nhanh ra khỏi bàn học đi thẳng về phía lâm làm Ly tò mò ngoái cổ nhìn theo.
- ……………
- Lâm. cậu có rảnh không?, mình nói chuyện một lát nhé?
- ừm. Có chuyện gì vậy?
- Mình ra ghế đá nói chuyện nha.
- ừm.
- Có chuyện gì mà có vẽ quan trọng thế?
- Cũng không có gì? Tớ muốn hỏi cậu một số việc riêng tư thôi.
- ừm. Có chuyện gì thế.?
- Có phải cậu yêu Thảo không?
Lâm ngạc nhiêu quay sang nhìn cậu. Cậu nói tiếp:
- Không phải ngạc nhiên thế đâu?
- Cậu cũng yêu Thảo à?
- Không. mình chỉ quen Thảo thôi. thế là cậu yêu Thảo thật à?
- ừm. Bọn mình quen nhau từ hồi cấp 3. tớ yêu Thảo từ năm tớ học lóp 11.
- Thế Thảo có yêu cậu không?
Lâm thở dài:
- Hình như là không!
- ừm. Cố lên, tương lai còn dài mà?
- ừm. Mà sao cậu lại hỏi thế.
- Không có gì đâu.
- Mình không nghĩ là cậu chỉ quen Thảo thôi mà lại hỏi như thế?
- Thế cậu nghĩ gì?
- Tớ nghĩ cậu yêu Thảo?
- Tớ….. hi hi. Tớ định tìm hiểu Thảo thế đã được chưa. nhưng cậu yêu rồi thì thôi, tớ bỏ cuộc vậy. hihi.
- Thời đại cạnh tranh công bằng mà. hihi. Nếu cậu có thể mang lại hạnh phúc cho Thảo thì tớ sẽ nhường Thảo cho cậu.
- Sao lại nhường. Tớ chỉ hỏi vậy thôi, mà cho dù có thế thật thì cũng chính cậu đã nói với tớ là thời đại cạnh tranh công bằng mà. cậu quả là cao cả. Thảo phải chọn cậu mới đúng.
- Cậu nói gì vậy?
- À….Không có gì? mà cậu yêu Thảo nhiều không?
- Dĩ nhiên. nhưng có vẽ Thảo không yêu tớ mà Thảo chỉ xem tớ như một người bạn, một người anh trai.
- Rồi thời gian Thảo sẽ hiểu tình cảm của cậu dành cho Thảo và Thảo sẽ chấp nhận cậu thôi. mà sao Thảo không yêu cậu hay là những điều cậu làm cho Thảo chưa đủ.
- Tớ không biết?
- Cậu có hay đến nhà Thảo chơi không?
- Cũng thỉnh thoảng.
- Sao lại thỉnh thoảng! phải thường xuyên lên chứ.
- ừm. để tớ thử.
- đừng thử nữa. Hãy làm thật đi. haha.
- Hihi. Bạn đề cao qua tớ rồi. Tớ ngại lắm.
- Hihi. Thôi chúng ta vào lớp thôi.
Vừa đi được vài bước thì bỗng có chuông điện thoại reo. Là của Thảo. cậu quay sang nhìn Lâm:
- Xin lỗi tớ có điện thoại. cậu vào lớp trước đi.
- ừm.
- Alo!
- Anh à! Anh khỏe chưa. trưa em sang nấu cơn cho anh nha.
- Thôi. không cần đâu.
- Thôi anh đang còn mệt để em nấu cho.
- đã nói không rồi mà. em phiền phức thế.
- Sao anh lại nói em như thế. Em đâu có làm gì đâu.
- Nhưng người anh yêu thấy thế sẽ không vui đâu.
- Người yêu? Thảo ngạc nhiên pha chút lo sợ và buồn rầu.
- ừm. Người yêu anh sẽ không vui đâu.
- thế người yêu anh là ai?
- Là ai em hỏi làm gì?
- Là ai anh nói cho em biết đi.? em xin anhđấy.
- Là Ly. Thế đã được chưa. thôi anh học đây.
- Tút… tút….
- Thảo choáng váng ngồi bệt xuống giường bất giác trong đầu óc xuất hiện hình ảnh của anh, anh đang ngoái cổ mĩm cười với Thảo, bật chợt bên cạnh anh là Ly, anh nắm tay của Ly rồi 2 người bước tiếp trên con đường ấy để lại cho Thảo một khoảng không trống rỗng bất giác những dòng nước mắt trào ra:
- Không, điều anh nói không phải là thật, anh chỉ đang đùa với mình thôi, nhất định là vậy. Thảo tự an ủi lòng mình nhưng càng an ủi bao nhiều thì nước mắt càng tuôn ra bấy nhiêu. Còn cậu sau khi gập máy cậu cũng hoang mang không biết mình vừa nói gì?
Tan học….
- Ly! Tớ có thể nói chuyện với cậu một tí được không?
- Có chuyện gì thế?
- Tớ…. Tớ…
- Cậu cứ nói đi đừng ngại.
- Tớ cần cậu giả làm người yêu của tớ một thời gian.
- Người yêu cậu. Ly không thể không kinh hoàng.
- ừm.
- Nhưng tại sao?
- Tớ cần trốn tránh một người.
- Là ai?
- Thảo!
- Thảo!!! Ly lại thêm một lần nữa bở ngỡ.
- ừm.
- Cậu biết Thảo là một người con gái tốt mà.
- chính vì thế mà tớ cần trốn tránh cô ấy. Tớ vừa nói chuyện với Lâm. Lâm là một người tốt. Lâm rất yêu Thảo. cậu ấy rất cao cả.
- Nhưng cậu cũng biết là Thảo không yêu Lâm. người Thảo yêu là cậu.
- Tớ biết?
- Biết!!!! Sao cậu còn làm thế. Xin lỗi tớ không thể giúp cậu được.
- Tớ xin cậu đấy.
- Không!!! tớ không giúp. Cậu tìm người khác đi.
- Xem như tớ cầu xin cậu. Cậu đột ngột quỳ xuống.
- Cậu đứng dậy đi. người ta nhìn thấy sẽ nghĩ sao.
- Tớ xin cậu đó.
- Thôi được rồi. Cậu cần gì phải làm thế chứ. Ly miễn cưỡng chấp nhận.
- Cảm ơn cậu.
- Nhưng tớ phải làm gì.
- Cậu cứ làm theo những gì tớ nói là được. Cứ xem như ta yêu đi.
- ừm. nhưng cậu phải nói cho tớ biết là tại sao cậu lại làm như vậy.
- mọi chuyện dài lắm, đến hôm nào thích hợp tớ sẽ kể cho cậu nghe.
- ………….
Cậu và Ly đi trên đường về nhà. Có ghé vào dảy trọ Thảo không phải gặp Thảo mà…….
Nghe dọng nói quen thuộc Thảo bước ra ngoài thì thấy cậu tay trong tay với Ly.
- Anh về đây.
- ừm. Anh về cẩn thận nh
a?
- “chẳng lẽ những lời anh nói là thật, chẳng lẽ anh Mike không yêu mình. Nhưng sao lại là chị Ly chứ…. Tại sao…. Chẳng lẽ mình đáng ghét đến thế sao. Thảo tự nghĩ Thảo đã khóc, nhưng cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng. ở bên phòng Thảo. Ly lúc này cũng đang rối bời, rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Không gian thật yên tĩnh. Rồi Ly nghe có tiếng khóc nhỏ.
- “Thảo à, chị xin lỗi nha, em là người tốt thế mà chị lại làm như thế này. hi vọng khi biết chuyện em đừng giận chị” Ly nghĩ thầm rồi thở dài.
Suốt mấy đêm liền có lẽ đêm nào Thảo cũng khóc, và đương nhiên Ly là người biết rõ nhất. Thảo khóc khi nghĩ lại khoảng thời gian hạnh phúc bên cậu. Thảo trân trọng những khoảng thời gian đó.
- Thảo ơi? là tiếng của Lâm.
Thảo lau khô nước mắt, xem như không có chuyện gì xãy ra.
- Anh Lâm!!! có chuyện gì không?
- Anh muốn sang em chơi thôi.
- ừm. Anh vào đi.
Nhìn Thảo hôm nay có điều hơi khác. không nhí nhảnh như mọi hôm. mắt sưng lên. Lâm hỏi:
- Thảo? có chuyện gì vậy?
- Sao anh hỏi vậy, em vẫn vậy mà.
- Nhìn em không giống như mọi hôm. có chuyện gì vậy nói anh nghe đi.
- đã nói là không có gì rồi mà.
- Sao em lại nỗi cáu với anh.
- Em xin lỗi
- Hảy nói thật cho anh biết có chuyện gì vậy?
- Không có gì đâu.
- Nếu em không nói là anh gọi điện cho Bố Mẹ em này.
- đừng. Anh đừng gọi.
- Nếu không muốn anh gọi thì hãy nói thật cho anh biết có chuyện gì vậy.
Thảo dột nhiên bật khóc làm lâm giật mình:
- Thảo? có chuyện gì thế, sao lại khóc. Nói anh nghe đi, ai bắt nạt em có phải không?
Thảo lắc đầu.
- Thế thực ra là có chuyện gì. em nói đi.
- Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như thế.
- Ai?
- Anh Mike.
- Mike ư. Cậu ta bắt nạt em à.
Thảo lắc đầu:
- Tại sao…. Tại sao lại thay đổi dột ngột như thế. Tại sao?
- Có chuyện gì? em nói đi.
- Em yêu anh Mike. Chúng em đã từng có thời gian vui vẽ bên nhau rất hạnh phúc. Em tưởng đâu anh ấy cũng yêu em. Nhưng không phải. người anh ấy yêu là chị Ly.
- Ly ư. Làm gì có chuyện đó.
- Anh nói sao?
- à! Không. thôi em đừng khóc nữa. đàn ông tốt trên thế giới này thiếu gì? em không cần khóc vì một người như thế. Hảy để mọi thứ qua đi. Lâm nhẹ nhàng kéo đầu Thảo về vai mình.
Rồi mọi chuyện sẽ qua đi thôi.
*****************
- Mike. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.
- Có chuyện gì thế.
- Tớ hỏi cậu, tại sao lại lừa dối Thảo.
- Lừa dối gì? tớ không hiểu.
- Cậu đừng có giả bộ, không qua mặt được tớ đâu.
- Chuyện gì?
- Thảo yêu cậu cậu biết chứ.
- Biết.
- Tớ cũng giám chắc rằng cậu cũng yêu Thảo có đúng không?
- Không. người tớ yêu là Ly.
Lâm cười nhạt.
- Ly ư.
- đúng vậy.
- Tớ giám chắc rằng cậu còn không có chút tình cảm gì với nó đừng nói là yêu. với lại nó cũng vậy. Cậu có biết là mấy đêm rồi đem nào nó cũng khóc không?
- Thảo khóc ư, cô ấy có sao không?
- Cậu vẫn đang còn biết lo cho Thảo ư. Tớ khuyên cậu hãy trở về bên Thảo đi.
- Tớ không thể.
- Tại sao. đừng bảo với tớ là vì Ly nha. Lâm cười khinh bỉ.
- Cậu cũng yêu Thảo là gì? sao không nhân cơ hội này yêu Thảo đi.
Câu nói của cậu làm lâm sững người:
- Tớ… tớ không phải là người như thế với lại cậu cũng biết làThảo không yêu tớ. Người Thảo yêu là cậu cậu biết chứ.
- Như thế thì đã sao. Cậu ngu ngơ đáp khiến lâm bực tức.
- Cậu….. nói đoạn lâm đưa tay đẩy mạnh vào vai phải của cậu khiến cậu lùi mấy bước ngồi ngay xuống ghế đá.
- Tôi thất vọng về cậu. Lâm nói tiếp rồi đi vào lớp để lại cậu với một khoảng không, bàn tay phải của cậu ôm chặt lấy tay phải của cậu vết thương củ chưa lành hẳn lại nứt ra khiến cậu đau đớn, nhưng nỗi đau từ vết thương trên cánh tay cũng không đau bằng vết đau từ trong trái tim của cậu.
Tan trường tại phòng trọ Thảo.
- Từ ngày đó. Thảo luôn giam mình trong phòng, rất ít khi ra khỏi phòng. Còn Ly, Ly cảm thấy thật có lỗi với Thảo. Ly đi đi, đi lại trước phòng Thảo mà không biết có nên gõ cửa không.
- Cốc… cốc… cốc.
- Ai thế?
- Là chị, chị Ly đây, chị có chuyện muốn nói với em.
- ừm. chị vào đi. Thảo mở cửa với một nụ cười thật tươi.
- em…. Em có buồn không?
- có gì mà phải buồn chứ. Em vui, em vui vì anh Mike đã tìm được một người tốt như chị.
- Em không giận chị ư.?
- Có gì đâu mà phải giận.
- Em không buồn thật chứ?
Thảo thở dài.
- chỉ hơi buồn chút thôi. nhưng giờ không sao rồi.
- ừm. Thực ra chị có chuyện này muốn nói với em.
- Có chuyện gì chị cứ nói đi.
- Thực ra chị với Mike….. chưa kịp nói hết câu đã bị Thảo cắt ngang:
- chị đừng nói nữa… em biết rồi. chị muốn nói là hai anh chị yêu nhau lâu rồi chứ gì!
- không phải. ý chị là….. thực ra…. Chuyện này là…. Thực sự thì Ly cũng không biết nói thế nào mọi chuyện xãy ra quá nhanh.
- có chuyện gì khó nói à?
- Trước khi chị nói. chị muốn hỏi em một chuyện, nhưng em phải nói thật cho chị biết?
- ừm. chị hỏi đi?
- em rất yêu anh Mike đúng không?
Thảo cúi đầu.
- ừm.
- Có thật là em không thấy buồn không?
Thảo ngước mắt lên nhìn Ly rồi cúi đầu xuống không nói gì? Ly nóng lòng hỏi lại:
- Thảo! trả lời chị đi?
Thảo bật khóc.
Tags:
Chia Sẻ:
› Cùng Chuyên Mục
truyện Teen: Ánh tà Dương
► 2013-08-09 / 17:56:21
Anh,em và thuốc lá
► 2013-08-09 / 17:11:43
Truyện Teen,Tiểu thư hồn nhiên và hotboy lạnh lùng
► 2013-08-08 / 16:10:27
Truyện Teen - Nhóc To Gan Đấy
► 2013-08-08 / 10:31:34
Truyện Học Sinh - Tam Giác Tình Yêu
► 2013-08-08 / 10:30:58
Truyện Teen - Nước mắt Cô gái Lọ Lem
► 2013-08-08 / 10:30:15
Truyện Teen : Khi Hạnh Phúc Vụt Bay
► 2013-08-08 / 10:29:05
Truyện Teen,Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl
► 2013-08-08 / 10:28:16
Truyện Teen - Đồ Tồi Tôi Yêu Anh Full
► 2013-08-08 / 08:45:58
Truyện Teen - Chìa khóa mở trái tim băng giá
► 2013-08-08 / 08:45:42
Truyện Teen - Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em full
► 2013-08-08 / 08:44:58