Chào! Mozilla/5.0
Truyện Teen - Nhóc To Gan Đấy
biết tại sao. Tôi có cảm giác cậu đang xa tôi.
Thiên giật mình, quay lại nhìn tôi. Đôi mắt ấy mở to rồi lại nhìn sang chỗ khác.
-Tôi có cảm giác cậu đang tránh tôi, nên…nên…tôi muốn có một sự ràng buộc nhẹ giữa tôi với cậu.
-Vớ vẩn ! Cô vớ vẩn quá đấy ! – Thiên nói lớn.
-Ừ nhỉ… có lẽ vậy. Thôi, xin phép mình em vào phòng. – Tôi đánh nhẹ vào tay nó.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi nhìn bóng Mai khuất dần. Sao dạo này cô nàng nhạy cảm thế nhỉ ? Dạo này tôi cũng kỳ, hễ mỗi lần nhìn thẳng vào mắt Mai là tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy, không thì tôi cũng bất ngờ bởi câu nói kia rồi. Chẳng lẽ như cha tôi đã nói.
-Một khi con đã yêu ai và ai đó yêu con bằng cả con tim và một lý trí vững vàng thì hai người sẽ là một.
-Mẹ ? – Tôi quay ra sau.
Mẹ tôi xoa đầu tôi, dịu dàng nói :
-Con ta đã trở thành ông cụ non rồi nhỉ. Yêu trước tuổi cơ đấy.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Admin - 31044 XU - Cấp 20 [ được Cảm Ơn lần "> Thời Gian: Thứ 5, 26/01/2012, 9:21:37 | Bài Thứ 15
Tôi buồn rầu nói :
-Con có muốn thế đâu, con đã cố gắng kiềm chế sau khi gặp cô ấy trên phố, con định khi nào lớn hẳn mới tính đến chuyện đó. Nhưng…
-Trái tim con lại mạnh hơn lý trí chứ gì.
Tôi gật đầu.
Tôi không thể cưỡng lại được đôi mắt trong veo và nụ cười dễ thương ấy được. Cứ như nắng tia nắng xuyên qua lớp băng dày bao phủ trái tim tôi đã bấy lâu nay, nó đã khiến cho tôi rung động. Tôi hiểu cảm xúc đó hoàn toàn khác với tình chị em, mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt ấy hay chạm nhẹ vào làn da trắng hồng, tôi thấy có một làn hơi ấm lan toả trong cơ thể lẫn tâm hồn. Tự dưng tôi thích cô ấy, chẳng vì một cái gì cả.
-Thế cũng tốt, chỉ có con bé mới có thể giúp con thôi. Con nhất định sẽ vượt qua quá khứ.
-Liệu cô ấy có ghét con không ?
-----***-----
-Tôi đi đây ! – Mai vẫy tay chào tôi qua cửa sổ.
Làm dâu chính thức rồi mà vẫn thích đi xe đạp đến trường. Tội nghiệp, cái tính tiết kiệm ngày nào vẫn còn in sâu vào trong tiềm thức của cô ấy. Sau này nhất định tôi sẽ tập cho cô ấy cái tính rộng rãi một chút.
Trong người tôi có cảm giác hơi lạ. Cái điện thoại rung lên. Ai gọi vậy nhỉ ? Tôi lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.
-Hi nhóc, lấy vợ sớm nhỉ. Dương Nhất Thiên.
-Giang Phách...
-Tao muốn gặp mày ở chỗ Tiểu Huệ, được không ?
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Một buổi học thật căng thẳng, toàn là những môn khó nuốt. – Trân thở dài.
Vân mỉm cười, huých nhẹ vào hông tôi :
-Kiểu đó mà khó ư ?
-Ai biết. – Tôi nói bâng quơ.
Tôi đạp xe chạy theo đường thẳng, sau đó quẹo qua một ngõ nhỏ.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi thay bộ trang phục hằng ngày bằng bộ vét đen, cầm đoá huệ trắng cắt ngoài vườn tuần trước đi ra ngoài. Khi tôi đi ngang qua phòng khách, gặp mẹ, mẹ tôi hỏi :
-Con đi gặp con bé à ?
-Vâng. – Tôi mỉm cười. – Con phải thăm em ấy một chút.
-Cẩn thận, đừng để con bé phải khóc.
Tôi khẽ gật đầu. Mẹ tôi phẩy tay, cho phép tôi ra ngoài.
-Tim con vẫn thế nhỉ ?
-Vâng, dù sự việc đã xảy ra hai năm nay rồi.
Đến cổng, tôi dặn ông quản gia :
-Thiếu phu nhân có hỏi, ông cứ bảo tôi có việc.
-Vâng !
Bỗng, điện thoại di động trong túi tôi lại rung lên. Tôi rút ra, nghe thử.
-Đến đây ngay ! - Một giọng nói vang lên đầu dây bên kia.
Tôi không trả lời, tắt máy ngay. Vậy là hắn về rồi. Tôi lê bước đến điểm hẹn cũng là nơi tôi mang hoa huệ trắng đến hàng tháng : nghĩa trang Hoàng Hôn. Đếm từng tấm bia một, đúng tấm bia thứ chín : Đặng Tiểu Huệ tôi dừng lại. Đặt đoá hoa huệ trắng lên, tôi thì thầm :
-Chào em.
-Đặng Tiểu Huệ, hưởng dương tám tuổi, nguyên nhân là do tai nạn giao thông.
-Giang Phách. – Tôi thở dài.
Đã hai năm không gặp, Giang Phách vẫn như xưa. Với cái điệu bộ đầy kênh kiệu và dễ ghét. Tôi hỏi :
-Bạn về từ hồi nào ?
-Mới hôm qua, vừa được đón từ côi nhi viện ra.
Giang Phách đến bên mộ Tiểu Huệ, vuốt ve tấm bia đã bị mưa gió bào mòn. Khi cậu ta nhìn qua đoá huệ tôi vừa để trên mộ em, liền hất nó sang một bên. Giang Phách đứng phắt dậy :
-Thứ này không xứng đáng được đặt trên mộ em ta. - Rồi đưa chân giẫm nát.
Tôi đến chỗ đoá huệ, nhặt nó lên, cho vào túi. Giang Phách chỉ cười khẩy. Tôi vào thẳng vào vấn đề :
-Hôm nay bạn hẹn mình tới đây làm gì ?
-Nghe đồn Dương Nhất Thiên mới lấy vợ, ta sang hỏi thăm.
-Ý bạn là sao ?
Giang Phách chạy đến tóm lấy cổ áo tôi, trở đòn, ném tôi thật mạnh về phía mộ Tiểu Huệ. Đòn này khá nặng, đầu tôi va thẳng vào tấm bia đá. Máu từ trán chảy ra nhỏ giọt vào mắt tôi, xót vô cùng. Giang Phách siết chặt đấm tay, rít lên :
-Đồ thất tín, tên phản bội.
-Không, đó là một tai nạn, mình không cố ý. Đến bao giờ bạn mới chịu hiểu ? Mình không cố ý.
Giang Phách đấm thẳng vào bụng tôi, hét lớn :
-Phải, mày không cố ý nhưng mày cố ý nói thế.
Tôi im lặng. Cứ thế, có lẽ cậu ta sẽ trút hết cơn giận. Tai nạn năm xưa, tôi không cố ý nhưng chính tôi là nguyên nhân.
-Đồ độc ác ! Quân giết người !
Đau quá ! Tiểu Huệ… Khuôn mặt của Giang Phách đột nhiên lại trở thành Tiểu Huệ.
-Tiểu Huệ ?
-Câm ! – Giang Phách đập mạnh đầu tôi vào tấm bia. – Không được nhắc tên em gái ta ở đây !
Tôi nhăn mặt vì đau đớn. Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây ? Không, tôi không thể bỏ cô ấy ở lại một mình. Cánh tay tôi bất giác cử động, nó muốn đẩy Giang Phách ra. Giang Phách bỗng nhiên buông tôi ra, vỗ tay :
-Không, bấy nhiêu đó chưa đủ, chưa đủ cho ta thoả dạ. Ta muốn ngươi phải chết dần chết mòn. Ta phải để trái tim ngươi bị dày vò trong đau khổ. Ta phải… làm cho cái đứa con gái phá đám ấy biến mất.
-Không, bạn không thể… cô ấy là người quan trọng nhất của mình.
-Vô ích thôi, bây giờ chắc nó…
-Đã tan xác rồi ?
Tôi cố nhìn ra cổng nghĩa trang bằng đôi mắt mờ đục của mình. Cô nàng đứng chống nạnh ngoài đó, nhìn Giang Phách trừng trừng.
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Nhận lại hàng đi ! – Tôi đá cái thứ mình lôi sềnh sệch nãy giờ cho cái tên kia.
Thằng nhỏ quái đản kia trố mắt ngạc nhiên, nó nhìn cái bịch rác lê lết dưới chân mà miệng há hốc.
-Làm sao mà ra nông nỗi này ?
-Cậu chủ, con nhỏ nó rẽ qua ngõ hẻm rồi men theo mái nhà mà bắt em, ép em khai ra chỗ này.
Tôi nhặt hòn đá dưới chân mình ném cho thằng nhóc kia một cú nên hồn.
-Hỗn láo ! Ta là vai trên mà dám ăn nói thế hả ?
-Hừ.
Tôi đến bên ngôi mộ thứ chín, mỉm cười :
-Ám sát ta hả ? Ta nói cho biết, mi mà còn động đến chồng ta là không toàn thây đâu !
Thằng nhóc kia chạy đến chỗ tôi, tung cú đấm. Nhẹ hều, khỏi đỡ tôi cũng chẳng hề gì. Tôi bắt lấy tay nó, ném ra xa.
-Đúng là dâu nhà họ Dương, mi tuyển kỹ lắm đấy. – Nó lầm bầm.
Tôi bỏ ngoài tai những lời nói đó. Tôi đến bên cạnh Thiên, trán chảy máu nhiều quá. Tôi xốc Thiên lên, chạy một mạch đến bệnh viện.
-----***-----
-Sao rồi con ? – Phu nhân ngồi cạnh giường bệnh.
-Con ổn. – Thiên mỉm cười.
Thiên khẽ nắm áo mẹ mình :
-Mẹ có thể ra ngoài được không ? Con…
-Ừ.
Phu nhân đứng dậy đi ra ngoài, bà gật đầu với tôi. Tôi hiểu ý.
-Có chuyện gì ? – Tôi đóng cửa lại.
-Lại đây !
Tôi bèn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. Thiên hỏi :
-Tôi giấu cô nhiều chuyện, cô có giận không ?
-Có.
-Tôi …
-Nhưng thương nhiều hơn.
Chết thật ! Tôi nói gì thế này ?
-Ý tôi… - Tôi vội chỉnh lại. – Ý tôi là…
-Xem ra tôi không thể giấu cô mọi chuyện được nữa.
Tôi nói :
-Cậu cứ giấu nếu đó là thế giới riêng của cậu.
-Tôi phải kể. Tôi có cảm giác, thế giới riêng của chúng ta không còn tồn tại nữa.
Thế là Thiên chậm rãi kể lại câu chuyện của hai năm trước.
Chương 37 : ĐOÁ HUỆ TRẮNG NGÀY XƯA
-Cô có thể nắm tay tôi được không ? Như thế tôi có thể có đủ can đảm để kể cho cô nghe mọi chuyện.
Tôi đưa tay nắm lấy tay Thiên, siết nhẹ. Thiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu :
-Người hồi nãy là Đặng Giang Phách, bạn tôi cũng là anh song sinh của Tiểu Huệ.
-Tiểu Huệ, người nằm dưới ngôi mộ ấy hả ?
-Chính tôi đã hại chết em ấy và bố của em ấy.
Sao ?
-Chỉ vì một câu nói khi không kiềm chế.
(Lời kể của Nhất Thiên)
-----Quá khứ-----
-Sau này Tiểu Huệ làm cô dâu của anh nhé !
Tôi quỳ dưới chân Tiểu Huệ, đặt tay lên trái tim mình, còn tay kia thì đưa đoá hồng cứ như là mấy người trong phim bộ hôm qua. Tiểu Huệ vội vàng chạy xuống đỡ tôi, nói :
-Trời, sao anh lại lạy em ?
-Sau này em làm cô dâu của anh nhé ! – Tôi nắm lấy tay cô bé.
-Cô dâu ?
Tiểu Huệ tự dưng đỏ bừng cả mặt. Giang Phách đứng đó, chống nạnh hỏi :
-Bạn hiểu cái câu đó là gì không hả ?
Tôi nói :
-Hôm qua mình có coi một bộ phim, thấy một cặp kết hôn với nhau vì rất thích nhau.
-Ra vậy… Vậy…Giang Phách này trao gửi em gái mình cho bạn đó.
-Anh hai !
Tiểu Huệ vùng vằng chạy ra khỏi bãi cỏ nhung, hất tung cả đoá hồng tôi tặng. Tôi vội chạy theo, gọi với. Được một lúc mới bắt được tay Tiểu Huệ.
-Bắt được em rồi nhé !
-Anh có nói thật không đấy ?
-Chuyện gì ?
-Anh có thật sự muốn em làm cô dâu của anh không ? - Tiểu Huệ hỏi tôi.
Tôi xoay vai cô bé lại để cho cô bé nhìn thẳng vào tôi.
-Đương nhiên. – Tôi mỉm cười. – Sau này anh sẽ cưới em làm vợ. Anh hứa đấy.
Tiểu Huệ sà vào lòng tôi. Nước mắt của cô bé ở đâu tuôn ra lã chã.
-Em vui lắm !
-----Hiện tại-----
-Thế à ? – Mai không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm. - Hứa cho lắm vào, nhỏ Trân cũng vậy.
Tuy đang tâm sự nhưng Mai vẫn lộ chất ghen. Đáng yêu thật. Tôi cười gượng :
-Tôi đâu có biết, tôi chỉ biết kết hôn là phải sống với người đó trọn đời và chăm sóc cho người đó bằng tất cả khả năng. Lúc đó Tiểu Huệ là một cô bé mồ côi mẹ, cha lại bù đầu với công việc, thiếu vắng tình thương rất nhiều nên tôi tỏ ý muốn chăm sóc em.
-Hết từ rồi hả ?
-Tôi đâu có biết.
Mai siết chặt tay tôi, hỏi :
-Cho tôi hỏi, hai người ngang tuổi nhau mà sao lại xưng "anh", "em" ?
-À, Tiểu Huệ bảo tôi là bạn của anh Tiểu Huệ nên lớn hơn và xưng là "anh", "em".
Mai phụng mặt, lời nói có ý giận dỗi :
-Khờ quá.
-Sau tôi mới về khoe với cha chuyện đó và đã hiểu ra…
-----Quá khứ-----
Tôi ngã người xuống chiếc giường ở bệnh viện, tự hào nói với cha :
-Cha, con đã hứa với Tiểu Huệ là sẽ lấy em ấy làm vợ đấy.
Cha tôi nhíu mày lại, có vẻ không bằng lòng. Ông hỏi :
-Con có hiểu từ "kết hôn" là gì không ?
Tôi liền cắt nghĩa cho cha nghe :
-"Kết hôn" là chung sống với một người con gái suốt đời và phải chăm sóc người đó. Con đã hứa sẽ kết hôn với chị Trân và Tiểu Huệ nên con sẽ chăm sóc họ cẩn thận.
Cha tôi lắc đầu, ông giảng giải cho tôi hiểu :
-"Kết hôn" là sống với người mình yêu thương nhất đến trọn kiếp, cùng với người đó chia ngọt sẻ bùi.
-Yêu thương nhất ? Ý cha nói là phải "kết hôn" với mẹ à ?
-Không phải, yêu đây là yêu một người không có quan hệ máu mủ với mình.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Cha tôi lại giảng giải tiếp :
-Khi nào con gặp một người con muốn chia sẻ tất cả tâm sự với người đó, được ở bên người đó. Con hiểu không ?
Tôi lắc đầu. Cha tôi phải vò đầu bứt tai rồi vỗ tay :
-Khi con ở bên Tiểu Huệ, con thấy thế nào ?
-Bình thường. – Tôi đáp.
-Khi Tiểu Huệ cười với người con trai khác, con thấy thế nào ?
-Vui cho em ấy. – Tôi nói.
Cha tôi liền bảo :
-Vậy Tiểu Huệ và Trân không phải là cô dâu của con sau này.
Cha tôi chỉ cần nghe tôi nói vậy mà phán ngay, kỳ vậy ? Tôi hỏi :
-Tại sao vậy cha ?
-"Cô dâu" thật sự của con là người làm cho con rung động con tim khi nhìn thấy, khi ngồi gần nói chuyện, con sẽ kể hết mọi chuyện về mình với cô ấy và sau này con sẽ không thể giấu cô ấy một chuyện gì.
-Như cha với mẹ ấy ạ ?
Cha tôi xoa đầu tôi, mỉm cười :
-Một khi con gặp cô bé nào làm con rung động thật sự, đấy mới chính là "cô dâu" của con.
"Cô dâu" là người làm mình rung động à ? Gì thế này ? Trong trí óc tôi lại hiện ra cô gái năm nọ đang lọ mọ tìm chiếc nhẫn dưới sông. Đôi mắt trong veo và làn da trắng hồng ấy đột nhiên làm cho tim tôi loạn nhịp. Rồi đến nụ hôn ấm áp (nhớ là hôn trên má nhé). Một cảm giác lạ len lỏi trong trái tim tôi, nó làm tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Tự dưng tôi muốn gặp cô ấy quá !
-Con trai, con đã bị rung động rồi à ? – Cha tôi làm động tác đánh gió trước mặt tôi.
Tôi chối :
-Đâu có !
Cha tôi nở nụ cười được sao chép nguyên bản từ Lupin :
-Yên tâm đi con ! Ở tuổi này yêu sớm cũng đâu có sao.
Tôi đỏ cả mặt. Tôi không thể giấu ông cha già này được, bèn khai ra hết chuyện tìm nhẫn. Tôi thở dài :
-Nhưng hình như chuột lai trâu lớn tuổi hơn con.
-Có sao đâu ! – Cha tôi phẩy tay. – Khi con hoàn toàn chinh phục được cô nàng thì tuổi tác là chuyện nhỏ. Cha với mẹ đây này.
-Sao ạ ?
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Mẹ mỉm cười. Khi mỉm cười, trông mẹ rất xinh đẹp nhưng tại sao khi ở bên ông già này lại cười đẹp nhất nhỉ ?
-Hai bố con đang nói chuyện gì thế ?
-À, anh đang tư vấn cho thằng ngốc này – Cha ký đầu tôi – một số chuyện riêng tư.
-Ông già… - Tôi nghiến răng.
Tôi hất tay cha ra, bỏ ra ngoài.
Ra thế. Kết hôn là sống với người mình yêu thương nhất. Và người đó không phải là Trân hay Tiểu Huệ. Mà là… cô bé dễ thương đó. Tôi tỏ tình sai người rồi. Đáng lý ra phải nói với con chuột lai trâu ấy mới đúng. Trễ quá !
Khoan, tôi phải xin lỗi Tiểu Huệ và chị Trân chuyện này mới được.
-----Hiện tại------
-Sau khi tôi giải thích mọi chuyện, chị Trân liền quên ngay chuyện đó.
Mai gật đầu :
-Không sao, nhỏ cũng vô tư lắm.
-Nhưng khi tôi nói chuyện này với Tiểu Huệ thì… cô bé thật sự rất sốc.
-----Quá khứ-----
-Anh nói dối ! Anh đã hứa với em rồi mà. - Tiểu Huệ đứng bật dậy.
Giẫm nát cả hoa, em ấy có vẻ giận lắm. Tôi lựa lời nói cho Tiểu Huệ hiểu :
-Anh xin lỗi, anh hiểu sai chuyện này nên hứa càn với em, anh không biết từ này nhạy cảm đến thế.
-Anh nói gì vậy hả ? Anh coi em là gì mà đùa cợt như thế. - Tiểu Huệ hét lên. – Anh có biết lời nói ấy quan trọng với em thế nào không ?
-Anh xin lỗi…
Đôi mắt xanh của em tuôn ra dòng lệ long lanh như suối đầu nguồn. Tim tôi quặn đau, nhưng từ bấy giờ tôi luôn xem em như em gái, không nghĩ em sẽ cho tôi cảm giác như cô ấy. Tôi phải nói sự thật.
-Anh phải hiểu là em không xem anh như anh trai mình. - Tiểu Huệ hít vào để lấy sức nói cái gì đó – Em rất thích anh mà.
-Anh biết…
Tôi gật đầu, cố gắng kìm hãm sự ngạc nhiên khi nghe Tiểu Huệ nói. Có lẽ vì thế mà khuôn mặt tôi trông rất vô cảm. Tiểu Huệ nói trong nước mắt :
-Anh là đồ đáng ghét ! Đồ vô tình !
Rồi em chạy đi theo hướng lặn của mặt trời. Tôi chẳng biết mình phải làm gì, chỉ còn cách đứng đó, nhìn vệt máu trên trời đang nhỏ giọt.
-----Hiện tại-----
-Sau đó ?
Tôi thở dài :
-Ba ngày sau, đám ma nhà họ Đặng đã diễn ra, em ấy đã chết vì tai nạn giao thông. Và trong đời tôi, lần đầu tiên tôi để mặc cho người khác đánh.
-----Quá khứ-----
-Chết đi !
Giang Phách đấm liên tục vào bụng tôi. Hoàn toàn khác hẳn lúc hai đứa chơi đùa, đau khủng khiếp. Giống như là bị búa đánh vào. Nhưng tôi không thể đánh trả.
-Mày hại chết em tao !
Cậu ấy nắm lấy cổ áo tôi, ném thật mạnh về phía có cái xích đu. Đầu tôi bị va mạnh, máu chảy ra. Giang Phách bước đến gần, đưa cho tôi xem một quyển sổ.
-Đây là… tập ký hoạ của mình. – Tôi nói.
-Phải, con bé đã sốc khi nhìn thấy cái này mà chạy ra đường khiến cho xe tông phải. – Giang Phách lật quyển ký hoạ ra sau, nghiến răng. – Không thể hiểu nổi, con bé đó có điểm nào đặc biệt hơn Tiểu Huệ mà nó phải sốc đến thế. Nhưng dù gì chính mày đã hại chết nó.
Cậu ấy dùng chính quyển ký hoạ bìa gỗ ấy đánh mạnh vào đầu tôi. Mạnh đến nỗi bìa gãy còn những trang giấy bay tứ tung. Máu chảy ra liên tục, thấm ướt cả bãi cỏ. Tôi chết mất. Thế cũng tốt, tôi có thể gặp em mà đền tội. Thế cũng tốt.
"Gặp lại sau nhé !"
Chưa ! Chưa tới lúc. Tôi nắm chặt lấy tay Giang Phách khi cậu ta định đánh tôi lần nữa. Nhưng tôi đuối sức mất rồi, chỉ có dốc toàn lực mà giữ một cánh tay của Giang Phách thôi, tay còn lại. Tôi thua thôi. Mắt chẳng còn thấy gì để đánh đấm nữa cả.
-Đừng quên ta còn tay trái ! – Giang Phách đưa tay trái lên.
-Dừng lại !
-Cha !
Đến đó, tôi không còn biết gì nữa, buộc phải thả tay Giang Phách ra, mặc ai muốn làm gì thì làm. Khi thiếp đi, tôi có nghe loáng thoáng tiếng khám chữa của mấy ông bác sĩ nói tôi bị cái gì đấy.
-----***-----
Tôi mở mắt ra, ánh sáng hôm nay hơi khó nhìn, hay tại máu còn trong mắt tôi ?
-Cháu tỉnh rồi à ? – Có tiếng cộc cộc vang sau cánh cửa.
-Bác Đặng ? Mời vào ạ.
Bác Đặng mở cửa bước vào. Bác nói :
-Cho bác xin lỗi vì hành động của Giang Phách, nó thương em quá.
-Không sao ạ, lỗi của cháu.
-Lỗi chung là của bác, nếu bác không lo làm việc thì nó đã không đơn độc như thế.
-Bác…
-----Hiện tại-----
-Hai tuần sau thì tôi xuất viện, và cũng là…
-----Quá khứ-----
Một bàn tay lạ đẩy tôi về phía đường ray. Tôi vừa mới xuất viện, khả năng thăng bằng còn chưa ổn nên không thể trụ lại được. Khỉ thật ! Chiếc xe lửa đến càng lúc càng gần với tốc độ nhanh khủng khiếp. Bố…mẹ… Cảm giác hụt hẫng.
-Ông kia !
Tự dưng thân thể của tôi bị giật ra đằng sau và tôi bị ngã xuống đất. Nhưng nỗi đau không bằng cái mà tôi thấy… bây giờ…
-Bác Đặng !
Mọi người đứng đó đều sững sờ, một số còn đủ sức để quay mặt đi. Xe
Thiên giật mình, quay lại nhìn tôi. Đôi mắt ấy mở to rồi lại nhìn sang chỗ khác.
-Tôi có cảm giác cậu đang tránh tôi, nên…nên…tôi muốn có một sự ràng buộc nhẹ giữa tôi với cậu.
-Vớ vẩn ! Cô vớ vẩn quá đấy ! – Thiên nói lớn.
-Ừ nhỉ… có lẽ vậy. Thôi, xin phép mình em vào phòng. – Tôi đánh nhẹ vào tay nó.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi nhìn bóng Mai khuất dần. Sao dạo này cô nàng nhạy cảm thế nhỉ ? Dạo này tôi cũng kỳ, hễ mỗi lần nhìn thẳng vào mắt Mai là tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy, không thì tôi cũng bất ngờ bởi câu nói kia rồi. Chẳng lẽ như cha tôi đã nói.
-Một khi con đã yêu ai và ai đó yêu con bằng cả con tim và một lý trí vững vàng thì hai người sẽ là một.
-Mẹ ? – Tôi quay ra sau.
Mẹ tôi xoa đầu tôi, dịu dàng nói :
-Con ta đã trở thành ông cụ non rồi nhỉ. Yêu trước tuổi cơ đấy.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Admin - 31044 XU - Cấp 20 [ được Cảm Ơn lần "> Thời Gian: Thứ 5, 26/01/2012, 9:21:37 | Bài Thứ 15
Tôi buồn rầu nói :
-Con có muốn thế đâu, con đã cố gắng kiềm chế sau khi gặp cô ấy trên phố, con định khi nào lớn hẳn mới tính đến chuyện đó. Nhưng…
-Trái tim con lại mạnh hơn lý trí chứ gì.
Tôi gật đầu.
Tôi không thể cưỡng lại được đôi mắt trong veo và nụ cười dễ thương ấy được. Cứ như nắng tia nắng xuyên qua lớp băng dày bao phủ trái tim tôi đã bấy lâu nay, nó đã khiến cho tôi rung động. Tôi hiểu cảm xúc đó hoàn toàn khác với tình chị em, mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt ấy hay chạm nhẹ vào làn da trắng hồng, tôi thấy có một làn hơi ấm lan toả trong cơ thể lẫn tâm hồn. Tự dưng tôi thích cô ấy, chẳng vì một cái gì cả.
-Thế cũng tốt, chỉ có con bé mới có thể giúp con thôi. Con nhất định sẽ vượt qua quá khứ.
-Liệu cô ấy có ghét con không ?
-----***-----
-Tôi đi đây ! – Mai vẫy tay chào tôi qua cửa sổ.
Làm dâu chính thức rồi mà vẫn thích đi xe đạp đến trường. Tội nghiệp, cái tính tiết kiệm ngày nào vẫn còn in sâu vào trong tiềm thức của cô ấy. Sau này nhất định tôi sẽ tập cho cô ấy cái tính rộng rãi một chút.
Trong người tôi có cảm giác hơi lạ. Cái điện thoại rung lên. Ai gọi vậy nhỉ ? Tôi lấy điện thoại ra, ấn nút nghe.
-Hi nhóc, lấy vợ sớm nhỉ. Dương Nhất Thiên.
-Giang Phách...
-Tao muốn gặp mày ở chỗ Tiểu Huệ, được không ?
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Một buổi học thật căng thẳng, toàn là những môn khó nuốt. – Trân thở dài.
Vân mỉm cười, huých nhẹ vào hông tôi :
-Kiểu đó mà khó ư ?
-Ai biết. – Tôi nói bâng quơ.
Tôi đạp xe chạy theo đường thẳng, sau đó quẹo qua một ngõ nhỏ.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi thay bộ trang phục hằng ngày bằng bộ vét đen, cầm đoá huệ trắng cắt ngoài vườn tuần trước đi ra ngoài. Khi tôi đi ngang qua phòng khách, gặp mẹ, mẹ tôi hỏi :
-Con đi gặp con bé à ?
-Vâng. – Tôi mỉm cười. – Con phải thăm em ấy một chút.
-Cẩn thận, đừng để con bé phải khóc.
Tôi khẽ gật đầu. Mẹ tôi phẩy tay, cho phép tôi ra ngoài.
-Tim con vẫn thế nhỉ ?
-Vâng, dù sự việc đã xảy ra hai năm nay rồi.
Đến cổng, tôi dặn ông quản gia :
-Thiếu phu nhân có hỏi, ông cứ bảo tôi có việc.
-Vâng !
Bỗng, điện thoại di động trong túi tôi lại rung lên. Tôi rút ra, nghe thử.
-Đến đây ngay ! - Một giọng nói vang lên đầu dây bên kia.
Tôi không trả lời, tắt máy ngay. Vậy là hắn về rồi. Tôi lê bước đến điểm hẹn cũng là nơi tôi mang hoa huệ trắng đến hàng tháng : nghĩa trang Hoàng Hôn. Đếm từng tấm bia một, đúng tấm bia thứ chín : Đặng Tiểu Huệ tôi dừng lại. Đặt đoá hoa huệ trắng lên, tôi thì thầm :
-Chào em.
-Đặng Tiểu Huệ, hưởng dương tám tuổi, nguyên nhân là do tai nạn giao thông.
-Giang Phách. – Tôi thở dài.
Đã hai năm không gặp, Giang Phách vẫn như xưa. Với cái điệu bộ đầy kênh kiệu và dễ ghét. Tôi hỏi :
-Bạn về từ hồi nào ?
-Mới hôm qua, vừa được đón từ côi nhi viện ra.
Giang Phách đến bên mộ Tiểu Huệ, vuốt ve tấm bia đã bị mưa gió bào mòn. Khi cậu ta nhìn qua đoá huệ tôi vừa để trên mộ em, liền hất nó sang một bên. Giang Phách đứng phắt dậy :
-Thứ này không xứng đáng được đặt trên mộ em ta. - Rồi đưa chân giẫm nát.
Tôi đến chỗ đoá huệ, nhặt nó lên, cho vào túi. Giang Phách chỉ cười khẩy. Tôi vào thẳng vào vấn đề :
-Hôm nay bạn hẹn mình tới đây làm gì ?
-Nghe đồn Dương Nhất Thiên mới lấy vợ, ta sang hỏi thăm.
-Ý bạn là sao ?
Giang Phách chạy đến tóm lấy cổ áo tôi, trở đòn, ném tôi thật mạnh về phía mộ Tiểu Huệ. Đòn này khá nặng, đầu tôi va thẳng vào tấm bia đá. Máu từ trán chảy ra nhỏ giọt vào mắt tôi, xót vô cùng. Giang Phách siết chặt đấm tay, rít lên :
-Đồ thất tín, tên phản bội.
-Không, đó là một tai nạn, mình không cố ý. Đến bao giờ bạn mới chịu hiểu ? Mình không cố ý.
Giang Phách đấm thẳng vào bụng tôi, hét lớn :
-Phải, mày không cố ý nhưng mày cố ý nói thế.
Tôi im lặng. Cứ thế, có lẽ cậu ta sẽ trút hết cơn giận. Tai nạn năm xưa, tôi không cố ý nhưng chính tôi là nguyên nhân.
-Đồ độc ác ! Quân giết người !
Đau quá ! Tiểu Huệ… Khuôn mặt của Giang Phách đột nhiên lại trở thành Tiểu Huệ.
-Tiểu Huệ ?
-Câm ! – Giang Phách đập mạnh đầu tôi vào tấm bia. – Không được nhắc tên em gái ta ở đây !
Tôi nhăn mặt vì đau đớn. Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây ? Không, tôi không thể bỏ cô ấy ở lại một mình. Cánh tay tôi bất giác cử động, nó muốn đẩy Giang Phách ra. Giang Phách bỗng nhiên buông tôi ra, vỗ tay :
-Không, bấy nhiêu đó chưa đủ, chưa đủ cho ta thoả dạ. Ta muốn ngươi phải chết dần chết mòn. Ta phải để trái tim ngươi bị dày vò trong đau khổ. Ta phải… làm cho cái đứa con gái phá đám ấy biến mất.
-Không, bạn không thể… cô ấy là người quan trọng nhất của mình.
-Vô ích thôi, bây giờ chắc nó…
-Đã tan xác rồi ?
Tôi cố nhìn ra cổng nghĩa trang bằng đôi mắt mờ đục của mình. Cô nàng đứng chống nạnh ngoài đó, nhìn Giang Phách trừng trừng.
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Nhận lại hàng đi ! – Tôi đá cái thứ mình lôi sềnh sệch nãy giờ cho cái tên kia.
Thằng nhỏ quái đản kia trố mắt ngạc nhiên, nó nhìn cái bịch rác lê lết dưới chân mà miệng há hốc.
-Làm sao mà ra nông nỗi này ?
-Cậu chủ, con nhỏ nó rẽ qua ngõ hẻm rồi men theo mái nhà mà bắt em, ép em khai ra chỗ này.
Tôi nhặt hòn đá dưới chân mình ném cho thằng nhóc kia một cú nên hồn.
-Hỗn láo ! Ta là vai trên mà dám ăn nói thế hả ?
-Hừ.
Tôi đến bên ngôi mộ thứ chín, mỉm cười :
-Ám sát ta hả ? Ta nói cho biết, mi mà còn động đến chồng ta là không toàn thây đâu !
Thằng nhóc kia chạy đến chỗ tôi, tung cú đấm. Nhẹ hều, khỏi đỡ tôi cũng chẳng hề gì. Tôi bắt lấy tay nó, ném ra xa.
-Đúng là dâu nhà họ Dương, mi tuyển kỹ lắm đấy. – Nó lầm bầm.
Tôi bỏ ngoài tai những lời nói đó. Tôi đến bên cạnh Thiên, trán chảy máu nhiều quá. Tôi xốc Thiên lên, chạy một mạch đến bệnh viện.
-----***-----
-Sao rồi con ? – Phu nhân ngồi cạnh giường bệnh.
-Con ổn. – Thiên mỉm cười.
Thiên khẽ nắm áo mẹ mình :
-Mẹ có thể ra ngoài được không ? Con…
-Ừ.
Phu nhân đứng dậy đi ra ngoài, bà gật đầu với tôi. Tôi hiểu ý.
-Có chuyện gì ? – Tôi đóng cửa lại.
-Lại đây !
Tôi bèn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh. Thiên hỏi :
-Tôi giấu cô nhiều chuyện, cô có giận không ?
-Có.
-Tôi …
-Nhưng thương nhiều hơn.
Chết thật ! Tôi nói gì thế này ?
-Ý tôi… - Tôi vội chỉnh lại. – Ý tôi là…
-Xem ra tôi không thể giấu cô mọi chuyện được nữa.
Tôi nói :
-Cậu cứ giấu nếu đó là thế giới riêng của cậu.
-Tôi phải kể. Tôi có cảm giác, thế giới riêng của chúng ta không còn tồn tại nữa.
Thế là Thiên chậm rãi kể lại câu chuyện của hai năm trước.
Chương 37 : ĐOÁ HUỆ TRẮNG NGÀY XƯA
-Cô có thể nắm tay tôi được không ? Như thế tôi có thể có đủ can đảm để kể cho cô nghe mọi chuyện.
Tôi đưa tay nắm lấy tay Thiên, siết nhẹ. Thiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu :
-Người hồi nãy là Đặng Giang Phách, bạn tôi cũng là anh song sinh của Tiểu Huệ.
-Tiểu Huệ, người nằm dưới ngôi mộ ấy hả ?
-Chính tôi đã hại chết em ấy và bố của em ấy.
Sao ?
-Chỉ vì một câu nói khi không kiềm chế.
(Lời kể của Nhất Thiên)
-----Quá khứ-----
-Sau này Tiểu Huệ làm cô dâu của anh nhé !
Tôi quỳ dưới chân Tiểu Huệ, đặt tay lên trái tim mình, còn tay kia thì đưa đoá hồng cứ như là mấy người trong phim bộ hôm qua. Tiểu Huệ vội vàng chạy xuống đỡ tôi, nói :
-Trời, sao anh lại lạy em ?
-Sau này em làm cô dâu của anh nhé ! – Tôi nắm lấy tay cô bé.
-Cô dâu ?
Tiểu Huệ tự dưng đỏ bừng cả mặt. Giang Phách đứng đó, chống nạnh hỏi :
-Bạn hiểu cái câu đó là gì không hả ?
Tôi nói :
-Hôm qua mình có coi một bộ phim, thấy một cặp kết hôn với nhau vì rất thích nhau.
-Ra vậy… Vậy…Giang Phách này trao gửi em gái mình cho bạn đó.
-Anh hai !
Tiểu Huệ vùng vằng chạy ra khỏi bãi cỏ nhung, hất tung cả đoá hồng tôi tặng. Tôi vội chạy theo, gọi với. Được một lúc mới bắt được tay Tiểu Huệ.
-Bắt được em rồi nhé !
-Anh có nói thật không đấy ?
-Chuyện gì ?
-Anh có thật sự muốn em làm cô dâu của anh không ? - Tiểu Huệ hỏi tôi.
Tôi xoay vai cô bé lại để cho cô bé nhìn thẳng vào tôi.
-Đương nhiên. – Tôi mỉm cười. – Sau này anh sẽ cưới em làm vợ. Anh hứa đấy.
Tiểu Huệ sà vào lòng tôi. Nước mắt của cô bé ở đâu tuôn ra lã chã.
-Em vui lắm !
-----Hiện tại-----
-Thế à ? – Mai không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm. - Hứa cho lắm vào, nhỏ Trân cũng vậy.
Tuy đang tâm sự nhưng Mai vẫn lộ chất ghen. Đáng yêu thật. Tôi cười gượng :
-Tôi đâu có biết, tôi chỉ biết kết hôn là phải sống với người đó trọn đời và chăm sóc cho người đó bằng tất cả khả năng. Lúc đó Tiểu Huệ là một cô bé mồ côi mẹ, cha lại bù đầu với công việc, thiếu vắng tình thương rất nhiều nên tôi tỏ ý muốn chăm sóc em.
-Hết từ rồi hả ?
-Tôi đâu có biết.
Mai siết chặt tay tôi, hỏi :
-Cho tôi hỏi, hai người ngang tuổi nhau mà sao lại xưng "anh", "em" ?
-À, Tiểu Huệ bảo tôi là bạn của anh Tiểu Huệ nên lớn hơn và xưng là "anh", "em".
Mai phụng mặt, lời nói có ý giận dỗi :
-Khờ quá.
-Sau tôi mới về khoe với cha chuyện đó và đã hiểu ra…
-----Quá khứ-----
Tôi ngã người xuống chiếc giường ở bệnh viện, tự hào nói với cha :
-Cha, con đã hứa với Tiểu Huệ là sẽ lấy em ấy làm vợ đấy.
Cha tôi nhíu mày lại, có vẻ không bằng lòng. Ông hỏi :
-Con có hiểu từ "kết hôn" là gì không ?
Tôi liền cắt nghĩa cho cha nghe :
-"Kết hôn" là chung sống với một người con gái suốt đời và phải chăm sóc người đó. Con đã hứa sẽ kết hôn với chị Trân và Tiểu Huệ nên con sẽ chăm sóc họ cẩn thận.
Cha tôi lắc đầu, ông giảng giải cho tôi hiểu :
-"Kết hôn" là sống với người mình yêu thương nhất đến trọn kiếp, cùng với người đó chia ngọt sẻ bùi.
-Yêu thương nhất ? Ý cha nói là phải "kết hôn" với mẹ à ?
-Không phải, yêu đây là yêu một người không có quan hệ máu mủ với mình.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Cha tôi lại giảng giải tiếp :
-Khi nào con gặp một người con muốn chia sẻ tất cả tâm sự với người đó, được ở bên người đó. Con hiểu không ?
Tôi lắc đầu. Cha tôi phải vò đầu bứt tai rồi vỗ tay :
-Khi con ở bên Tiểu Huệ, con thấy thế nào ?
-Bình thường. – Tôi đáp.
-Khi Tiểu Huệ cười với người con trai khác, con thấy thế nào ?
-Vui cho em ấy. – Tôi nói.
Cha tôi liền bảo :
-Vậy Tiểu Huệ và Trân không phải là cô dâu của con sau này.
Cha tôi chỉ cần nghe tôi nói vậy mà phán ngay, kỳ vậy ? Tôi hỏi :
-Tại sao vậy cha ?
-"Cô dâu" thật sự của con là người làm cho con rung động con tim khi nhìn thấy, khi ngồi gần nói chuyện, con sẽ kể hết mọi chuyện về mình với cô ấy và sau này con sẽ không thể giấu cô ấy một chuyện gì.
-Như cha với mẹ ấy ạ ?
Cha tôi xoa đầu tôi, mỉm cười :
-Một khi con gặp cô bé nào làm con rung động thật sự, đấy mới chính là "cô dâu" của con.
"Cô dâu" là người làm mình rung động à ? Gì thế này ? Trong trí óc tôi lại hiện ra cô gái năm nọ đang lọ mọ tìm chiếc nhẫn dưới sông. Đôi mắt trong veo và làn da trắng hồng ấy đột nhiên làm cho tim tôi loạn nhịp. Rồi đến nụ hôn ấm áp (nhớ là hôn trên má nhé). Một cảm giác lạ len lỏi trong trái tim tôi, nó làm tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Tự dưng tôi muốn gặp cô ấy quá !
-Con trai, con đã bị rung động rồi à ? – Cha tôi làm động tác đánh gió trước mặt tôi.
Tôi chối :
-Đâu có !
Cha tôi nở nụ cười được sao chép nguyên bản từ Lupin :
-Yên tâm đi con ! Ở tuổi này yêu sớm cũng đâu có sao.
Tôi đỏ cả mặt. Tôi không thể giấu ông cha già này được, bèn khai ra hết chuyện tìm nhẫn. Tôi thở dài :
-Nhưng hình như chuột lai trâu lớn tuổi hơn con.
-Có sao đâu ! – Cha tôi phẩy tay. – Khi con hoàn toàn chinh phục được cô nàng thì tuổi tác là chuyện nhỏ. Cha với mẹ đây này.
-Sao ạ ?
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Mẹ mỉm cười. Khi mỉm cười, trông mẹ rất xinh đẹp nhưng tại sao khi ở bên ông già này lại cười đẹp nhất nhỉ ?
-Hai bố con đang nói chuyện gì thế ?
-À, anh đang tư vấn cho thằng ngốc này – Cha ký đầu tôi – một số chuyện riêng tư.
-Ông già… - Tôi nghiến răng.
Tôi hất tay cha ra, bỏ ra ngoài.
Ra thế. Kết hôn là sống với người mình yêu thương nhất. Và người đó không phải là Trân hay Tiểu Huệ. Mà là… cô bé dễ thương đó. Tôi tỏ tình sai người rồi. Đáng lý ra phải nói với con chuột lai trâu ấy mới đúng. Trễ quá !
Khoan, tôi phải xin lỗi Tiểu Huệ và chị Trân chuyện này mới được.
-----Hiện tại------
-Sau khi tôi giải thích mọi chuyện, chị Trân liền quên ngay chuyện đó.
Mai gật đầu :
-Không sao, nhỏ cũng vô tư lắm.
-Nhưng khi tôi nói chuyện này với Tiểu Huệ thì… cô bé thật sự rất sốc.
-----Quá khứ-----
-Anh nói dối ! Anh đã hứa với em rồi mà. - Tiểu Huệ đứng bật dậy.
Giẫm nát cả hoa, em ấy có vẻ giận lắm. Tôi lựa lời nói cho Tiểu Huệ hiểu :
-Anh xin lỗi, anh hiểu sai chuyện này nên hứa càn với em, anh không biết từ này nhạy cảm đến thế.
-Anh nói gì vậy hả ? Anh coi em là gì mà đùa cợt như thế. - Tiểu Huệ hét lên. – Anh có biết lời nói ấy quan trọng với em thế nào không ?
-Anh xin lỗi…
Đôi mắt xanh của em tuôn ra dòng lệ long lanh như suối đầu nguồn. Tim tôi quặn đau, nhưng từ bấy giờ tôi luôn xem em như em gái, không nghĩ em sẽ cho tôi cảm giác như cô ấy. Tôi phải nói sự thật.
-Anh phải hiểu là em không xem anh như anh trai mình. - Tiểu Huệ hít vào để lấy sức nói cái gì đó – Em rất thích anh mà.
-Anh biết…
Tôi gật đầu, cố gắng kìm hãm sự ngạc nhiên khi nghe Tiểu Huệ nói. Có lẽ vì thế mà khuôn mặt tôi trông rất vô cảm. Tiểu Huệ nói trong nước mắt :
-Anh là đồ đáng ghét ! Đồ vô tình !
Rồi em chạy đi theo hướng lặn của mặt trời. Tôi chẳng biết mình phải làm gì, chỉ còn cách đứng đó, nhìn vệt máu trên trời đang nhỏ giọt.
-----Hiện tại-----
-Sau đó ?
Tôi thở dài :
-Ba ngày sau, đám ma nhà họ Đặng đã diễn ra, em ấy đã chết vì tai nạn giao thông. Và trong đời tôi, lần đầu tiên tôi để mặc cho người khác đánh.
-----Quá khứ-----
-Chết đi !
Giang Phách đấm liên tục vào bụng tôi. Hoàn toàn khác hẳn lúc hai đứa chơi đùa, đau khủng khiếp. Giống như là bị búa đánh vào. Nhưng tôi không thể đánh trả.
-Mày hại chết em tao !
Cậu ấy nắm lấy cổ áo tôi, ném thật mạnh về phía có cái xích đu. Đầu tôi bị va mạnh, máu chảy ra. Giang Phách bước đến gần, đưa cho tôi xem một quyển sổ.
-Đây là… tập ký hoạ của mình. – Tôi nói.
-Phải, con bé đã sốc khi nhìn thấy cái này mà chạy ra đường khiến cho xe tông phải. – Giang Phách lật quyển ký hoạ ra sau, nghiến răng. – Không thể hiểu nổi, con bé đó có điểm nào đặc biệt hơn Tiểu Huệ mà nó phải sốc đến thế. Nhưng dù gì chính mày đã hại chết nó.
Cậu ấy dùng chính quyển ký hoạ bìa gỗ ấy đánh mạnh vào đầu tôi. Mạnh đến nỗi bìa gãy còn những trang giấy bay tứ tung. Máu chảy ra liên tục, thấm ướt cả bãi cỏ. Tôi chết mất. Thế cũng tốt, tôi có thể gặp em mà đền tội. Thế cũng tốt.
"Gặp lại sau nhé !"
Chưa ! Chưa tới lúc. Tôi nắm chặt lấy tay Giang Phách khi cậu ta định đánh tôi lần nữa. Nhưng tôi đuối sức mất rồi, chỉ có dốc toàn lực mà giữ một cánh tay của Giang Phách thôi, tay còn lại. Tôi thua thôi. Mắt chẳng còn thấy gì để đánh đấm nữa cả.
-Đừng quên ta còn tay trái ! – Giang Phách đưa tay trái lên.
-Dừng lại !
-Cha !
Đến đó, tôi không còn biết gì nữa, buộc phải thả tay Giang Phách ra, mặc ai muốn làm gì thì làm. Khi thiếp đi, tôi có nghe loáng thoáng tiếng khám chữa của mấy ông bác sĩ nói tôi bị cái gì đấy.
-----***-----
Tôi mở mắt ra, ánh sáng hôm nay hơi khó nhìn, hay tại máu còn trong mắt tôi ?
-Cháu tỉnh rồi à ? – Có tiếng cộc cộc vang sau cánh cửa.
-Bác Đặng ? Mời vào ạ.
Bác Đặng mở cửa bước vào. Bác nói :
-Cho bác xin lỗi vì hành động của Giang Phách, nó thương em quá.
-Không sao ạ, lỗi của cháu.
-Lỗi chung là của bác, nếu bác không lo làm việc thì nó đã không đơn độc như thế.
-Bác…
-----Hiện tại-----
-Hai tuần sau thì tôi xuất viện, và cũng là…
-----Quá khứ-----
Một bàn tay lạ đẩy tôi về phía đường ray. Tôi vừa mới xuất viện, khả năng thăng bằng còn chưa ổn nên không thể trụ lại được. Khỉ thật ! Chiếc xe lửa đến càng lúc càng gần với tốc độ nhanh khủng khiếp. Bố…mẹ… Cảm giác hụt hẫng.
-Ông kia !
Tự dưng thân thể của tôi bị giật ra đằng sau và tôi bị ngã xuống đất. Nhưng nỗi đau không bằng cái mà tôi thấy… bây giờ…
-Bác Đặng !
Mọi người đứng đó đều sững sờ, một số còn đủ sức để quay mặt đi. Xe
Tags:
Chia Sẻ:
› Cùng Chuyên Mục
truyện Teen: Ánh tà Dương
► 2013-08-09 / 17:56:21
Anh,em và thuốc lá
► 2013-08-09 / 17:11:43
Truyện Teen,Tiểu thư hồn nhiên và hotboy lạnh lùng
► 2013-08-08 / 16:10:27
Truyện Teen - Nhóc To Gan Đấy
► 2013-08-08 / 10:31:34
Truyện Học Sinh - Tam Giác Tình Yêu
► 2013-08-08 / 10:30:58
Truyện Teen - Nước mắt Cô gái Lọ Lem
► 2013-08-08 / 10:30:15
Truyện Teen : Khi Hạnh Phúc Vụt Bay
► 2013-08-08 / 10:29:05
Truyện Teen,Hotgirl ? Không ! Tôi Không Muốn Làm Hotgirl
► 2013-08-08 / 10:28:16
Truyện Teen - Đồ Tồi Tôi Yêu Anh Full
► 2013-08-08 / 08:45:58
Truyện Teen - Chìa khóa mở trái tim băng giá
► 2013-08-08 / 08:45:42
Truyện Teen - Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em full
► 2013-08-08 / 08:44:58