Chào! Mozilla/5.0
Giấc Mơ Xưa 3
Đoạn 15 : Bánh Lái Cuộc Đời
Từ khi trở về từ bệnh viện, người luôn túc trực chăm sóc nó là Nhung, em vẫn bên nó, nấu cho nó từng chén cháo, giặt cho nó từng bộ đồ. Vẫn như một người vợ thủy chung…
Nó cứ tung tăng trong cuộc sống, cuộc sống bây giờ đối với nó là màu hồng, quay trở lại học, làm việc, nó cảm thấy cuộc đời đáng yêu đến thế.
Năm thứ 2 qua đi, nửa chặng đường đã đi qua của đời Đại học, 1 tháng nữa, Nhung sẽ đi cùng lớp xuống một huyện nào đó ở Miền Tây… để thực hành kỹ năng đứng bục giảng, kỹ năng thể hiện trước học sinh, kỹ năng…. Nói chung là để luyện tập kỹ năng giảng dạy, thời gian xa nhau sẽ khá lâu, 2 tháng….
Nó cũng không muốn xa người mình yêu, cũng ko muốn để Nhung phải cực khổ, nhưng nó nghĩ, điều đó là tốt cho Nhung, tốt cho mọi thứ….
Thời gian đầu khi xa nhau, hai đứa đã quyết định mua điện thoại di động, thời đó, cái di động Noki “Chuông” là đã hạnh phúc rồi. Tối đến chủ yếu là nhắn tin cho nhau, một tuần qua đi, nó nhớ em tha thiết, cảm giác quạnh hiu khi không có em bên cạnh làm nó không quen.
Nó và em nhắn tin nhiều lắm, nhiều lắm….
Dần dần, tần suất nhắn tin cũng ít lại, một ngày khoảng 2-3 tin nhắn, chủ yếu là hỏi thăm hàng ngày, em có vẻ cũng hời hợt với nó hơn. Chắc do bận nhiều việc quá.
2 tuần cuối trước khi kết thúc thời gian luyện tập này, em hầu như không trả lời tin nhắn của nó, nó điên cuống, lo lắng, gọi thì em không bắt máy, nhắn tin cũng không được.
Nó như ngồi trên đống lửa vậy. Một ngày, vào buổi chiều, nó đang ngồi thất thần trước cửa phòng trọ, suy nghĩ lung tung, nhiều thứ. Em đi vào cổng, kéo theo vali đồ, nhìn nó, không nói gì, rồi trở về phòng. Nó ngồi ngoài, suy nghĩ thời gian qua, nó đâu làm gì có lỗi ?.
Em ko trở ra để gặp mặt nó, em cũng không nói chuyện với nó, nó khó chịu, bứt rứt, nó đi sang phòng em, gõ cửa
- Anh H hả, Nhung nó mệt, anh về đi
Con bạn cùng phòng chạy ra mở cửa và nói.
Nó thất thểu, thất vọng, vác cái mặt buồn phiền đi về phòng, nó không muốn ăn, ko muốn đi làm, đã 2 tuần nay trên môi nó không có nụ cười nào cả. Nó mệt mỏi quá, thiếp ngủ đi.
3h sáng, nó bật ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại, một cơn ác mộng….
Nó thức đến sáng, rồi lại sang phòng em, nó muốn nói chuyện với em cho bằng được.
Em mở cửa đi ra, nó đã đứng đó đợi em từ bao giờ
- Nhung à ! em có chuyện gì vậy ? sao em đối xử với anh… lạnh nhạt quá
Nhung nhìn nó, không nói rồi đi qua nó ra cổng, nó sững sờ đứng nhìn Nhung, không nói nên lời. Về phòng, nó lại nhốt mình trong phòng. Suy nghĩ…
Nó thực sự không nghĩ ra được điều gì nên hồn, lung tung, nhức đầu rồi lại bỏ đi ý nghĩ đang suy nghĩ.
Đang miên man, nó nghe tiếng gõ cửa, nó bật dậy, chạy đến mở cửa, cánh cửa vừa mở ra. Nhung đứng đó, hai hàng nước mắt, nó muốn ôm em, em né cái ôm của nó, bước vào trong phòng.
Nó đóng cửa, ngồi bên cạnh em, im lặng nghe em khóc, một hồi lâu
- Mình chia tay nha anh.
Tai nó như ù đi vì tiếng sét kia, mọi thứ như chao đảo, nó không tin, nó không tin ai có thể yêu em hơn nó.
- Tại sao ? sao em lại làm vậy với anh ?
- Em đã nhận lời kết hôn với người khác khi ra trường, nên em muốn chia tay.
- Em nói giỡn anh sao ? nếu em muốn chia tay thì phải cho anh lý do sắc đáng, đừng kiếm lý do vô lý như vậy ??? Nó nói như gào lên
- Em nói thật mà
- Nhưng tại sao ? đã xảy ra chuyện gì ?
- Em cũng ko muốn, nhưng đó là cách duy nhất…
- Em đừng làm vậy với anh, em phải nói hết cho anh, để anh có thể cùng em chứ ?
- 2 Tuần trước, mẹ em bị tai biến mạch máu não, để phẫu thuật cần 300tr, số tiền này, với anh và em thì vô vọng, ba em vay mượn cũng chỉ được 50tr thôi.
Nói tới đây, nó chợt hiểu mọi chuyện, nó hiểu sự giằng xé của em, tội nghiệp em quá, nó ôm lấy em, cùng khóc…
- Anh Quang đã nói sẽ cho em mượn số tiền đó, nếu…..nế…u làm bạn gái anh ấy và ra trường sẽ cưới anh ấy h..u….u….
Trời đất dưới chân nó như sụp đổ, mọi thứ êm đẹp của cuộc sống này dường như đã chấm dứt…
Đoạn 16 : Chia Xa
Khóc nữa rồi ! haiz, viết rồi còn khóc, mệt phờ râu Sau buổi nói chuyện đó, nó đã hiểu ra mọi việc, nó không còn đau khổ như kiểu dằn xé tim can kia nữa, trong nó lúc này chỉ là sự bất lực, sự than trách, nó trách nó vô dụng, không thể làm gì hơn trong lúc thế này.
Nó thường nằm lì trong phòng, không muốn ăn uống nữa, nó phải chứng kiến thằng Quang chở Nhung đi trong ánh mắt của nó, nó bất lực, không thể làm gì được…
Từ ngày đồng ý làm bạn gái Quang, Quang đưa em đi chơi nhiều hơn, em trở nên quý phái hơn trong những bộ đầm, những bộ đồ hàng hiệu, giày dép…
Nụ cười em ít được hiển hiện hơn…
Nó đau khổ quá, dằn vặt quá, nó quyết định ra đi, không ở lại để chứng kiến chuyện này nữa, nó tìm phòng trọ ở một khu khác bên quận 5, chắc gần đâu đó bệnh viện Nhiệt Đới. Bây giờ là đường Võ Văn Kiệt đó.
Nó chuyển nhà đi trong im lặng, không nói với ai, cũng không nói với em.
Hàng đêm nằm ngủ, nó luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy em khóc, mơ thấy em cầu xin nó hãy cứu em… nhiều thứ nữa mà nó ko thể tưởng tượng ra được.
Nó gầy đi trông thấy, héo hon, nó không cạo râu, không cắt tóc, tâm can nó cũng chẳng nghĩ được những điều đó lúc này.
Những đêm nằm nhớ em, nhớ những cái ôm, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ cả những cái khác thuộc về em, thuộc về thân thể em…
Lương tâm nó dằn xé, nó không biết, bỏ em đơn độc một mình như vậy rồi sẽ ra sao ?, sẽ như thế nào ? em có sợ hãi không ?
Nó mệt mỏi quá…
Nó trở nên lì tính hơn, ít nói, ít cười, công việc hiện đang làm của nó,mọi người như đang chứng kiến hai người khác nhau, không còn thấy một nó của ngày xưa, vui tươi, luôn nở nụ cười nữa.
Nó hận, nó hận cuộc đời… nó đâm đầu vào học, nó tự nhủ phải cố mà học, phải giỏi, phải giàu để không tuột mất thứ mình có nữa.
Nó vẫn dõi theo em, em không còn làm công việc đứng chào kia nữa, giờ em như bà Hoàng, vào ra nơi đó có người cúi chào, có người thưa. Đứng từ xa nhìn em vô hồn, mặt lạnh băng, lòng nó chua xót….
Đoạn 17 : Tốt Nghiệp
Thời gian trôi qua, nó đâm đầu vào học, tốt nghiệp đại học loại ưu, cầm tấm bằng CNTT đi xin việc tại một trung tâm Dữ liệu lớn ở HCM, nó phát triển khá tốt tiềm năng của mình.
Nó không quan tâm nhiều tới con người, cuộc sống, không quan tâm nhiều tới mọi thứ, nó chỉ cày, kiếm tiền và học thêm kiến thức.
Ở đời trớ trêu là thế, chính vì thái độ không quan tâm, bất cần đến đàn bà của nó, thì nó lại được để ý hơn người khác. Con gái trong công ty để ý đến nó, nhiều người theo đuổi nó, rồi cũng tay không, tính nó quá cứng cỏi.
2 năm quá, không biết Nhung đã thế nào ? ra trường rồi, chắc đám cưới rồi, chắc có cuộc sống giàu sang rồi…
Nó vẫn đau khổ chuyện ngày đó, nó vẫn còn dằn vặt lắm
Rồi chuyện gì đến cũng đến, trong một lần Party của công ty, đặt Búp phê tại quận 1, nó đến, nghe tuyên bố, lấy thức ăn, ngồi tại bàn, ăn chẳng nói chuyện với ai, chẳng giao lưu với ai
- Em ngồi đây được không anh H
Ngẩng đầu lên, là Tiên, cô bé tiếp tân của công ty, có bề ngoài ưa nhìn, khuôn mặt trái xoan với các bộ phận sắp xếp hoàn hảo, ngực thuộc loại lớn, mông cũng nổi trội hơn so với các cô khác.
Em mặc chiếc váy đen, áo trắng kiểu công sở, tất cả những điểm cần nhô thì nhô cần thụt thì thụt, nó chỉ đánh giá như vậy
- Ừ ! ngồi đi em
Nó chỉ nói thế, rồi lại chăm chú ăn, ko quan tâm nữa
Em ngồi bên cạnh nó, nhìn nó, suy nghĩ gì đó, lại ăn, rồi nhìn nó
- Anh H có người yêu chưa ?
Khẽ ngạc nhiên về sự táo bạo của em
- Có rồi, mất rồi
- Hả ? là sao anh ?
- À, tức là có rồi, chia tay rồi
Nó lại cắm đầu vào ăn
- Xạo quá đi ! anh nhìn đẹp trai thế này khối cô mê ấy chứ
Nó khó chịu, đứng dậy vờ đi lấy thức ăn, rồi lại ngồi ở một bàn khác, bên này, nó nhìn sang, Tiên đang vò tờ giấy ăn rồi xé thành từng mảng, kiểu như muốn xé nát nó ra vậy.
Sau khi ăn, chuyển lên tầng trên và Bar và khiêu vũ, đừng nghĩ là Bar như bình thường, chỉ là bar cty nó tổ chức cho nhân viên.
- Anh H, nhảy với em một bản nhé
Nó nhìn lên, là Thu, Trưởng phòng kinh doanh
- Cám ơn em, anh không biết nhảy, em mời người khác nhé
Lại lên một ngụm rượu nữa, nó đã uống nhiều rồi, nó đã xỉn, nó cũng chẳng quan tâm, xỉn thì sao chứ….
Có người díu nó ra, để nó lên xe, và chở đi đâu đó… một cô gái, nó lơ mơ nhận định như vậy.
Đi một lúc khá lâu, nó cảm thấy xe dừng lại, nó được vắt 1 tay lên vai cô gái nào đó, xe cũng được đưa vào phòng.
Nó vật ra giường… người con gái kia, cởi giày cho nó, cởi cả áo sơ mi nó đang mặc, đầu óc nó quay cuống, nó không cảm thấy gì xung quanh nữa.
Không biết thời gian bao lâu, nó mở mắt ra, nó đã chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ trên người, người con gái kia vẫn lui cui làm gì đó trong nhà tắm, nó đã tỉnh táo hơn, đầu đau như búa bổ…. nhắm mắt lại, nó suy nghĩ về thời gian trước, lúc chiều….
Người con gái đi ra, lấy khăn lau người cho nó, thốc nó dậy, đưa ly nước chanh vào miệng nó, nó cũng chẳng biết có chua không nữa, chỉ thấy nước đi xuống cổ họng…
Nó thiếp đi, mở mắt lần nữa, nó thấy có ai đó nằm bên cạnh, quay sang ôm nó, nó vẫn chỉ mặc một chiếc quần con. Người con gái ấy đã ngủ… nhìn mặt nó bỗng lắc đầu, lắc thật mạnh… Nhung ư ? lý trí nó đang dần hồi phục, vô lý quá…. Nó nhắm mắt lần nữa…
Nó đưa tay sang, người con gái đó đã cũng như nó, chỉ còn mỗi chiếc quần lót. Nó đưa bàn tay lên trên, thám hiểm bộ ngực… lâu quá rồi, lâu quá rồi nó chưa được hưởng lại cảm giác này…
Nó cảm thấy người con gái đó run lên, run mạnh lắm, cúi xuống, nó hôn lên môi người con gái đó, cái mùi hương từ người con gái đó làm nó rạo rực hơn. Lưỡi tìm lưỡi, môi chạm môi, nó hôn dần qua tai, cổ và tiến xuống hai quả vú sữa căng mọng kia…
Khi nó ngậm hạt đậu vào miệng, người con gái run lên bần bật, siết gáy nó…
Bàn tay nó đưa vào trong quần lót, đã ướt rồi, nó nhẹ nhàng chà lên hạt đậu thần, người con gái bắt đầu vặn vẹo.
- Ư..ư….
Miệng nó đã chuyển xuống rốn, nó xoay người lại, đưa tay tuột chiếc quần lót phòng thủ kia xuống, nó đưa miệng vào nơi đó, bắt đầu thực hiện công việc của nó.
- A..a.. ư…..a..n…h
Nó say sưa ăn con sò lông đó, mùi ngai ngái, vẫn là cái vị của trinh nữ…
Bỗng nó giật thót người, người con gái kia để tay lên chú lính của nó, nghịch, rờ, có vẻ lạ lắm, chiếc quần con của nó được tuột xuống, chí lính thoải mái vươn ra, thẳng đứng.
Nó rùng mình dữ dội, cú rùng mình này là lần đầu tiên nó có, tuy ở bên Nhung nhiều, nhưng Nhung chưa bao giờ chạm vào thằng nhỏ của nó… chưa bao giờ…
Nó rung lên bần bật, cảm giác nóng ấm bao phủ lấy chú lính, nó lạ quá, đưa mắt nhìn xuống…
Em đang say sưa ngậm chú lính, tuột ra tuột vô trên đôi môi thiên thần của mình….
Nó lại làm công việc của nó, em cũng rùng mình, nó cũng vậy
Cảm giác ào ạt đến với nó, nhanh quá, lần đầu tiên mà, lần đầu tiên nó như vậy…. Đỉnh điểm của cao trào, nó rung lên, người cong lên như tấm ván ép bị cong… nó phun ra, phun tất cả những tinh túy nó có vào miêng của người con gái phía dưới… lâu lắm rồi nó mới xuất cái tinh túy của mình ra khỏi cơ thể… lâu lắm rồi…
Cảm giác qua đi, nó không thấy em, ngồi dậy rửa hay đi nhả tinh túy của nó… nó lại tiếp tục công việc, em cong cớm… , rung lên rồi lại phun trào tất cả ra… nó đã có kinh nghiệm hơn… nó đã biết đưa miệng để hứng lấy những cái tinh túy đó, không bỏ lỡ nữa…
Em ngồi dậy, quay đầu theo hướng nó, em rỉ vào tai nó….
- Em…e…m… m..uốn…. em cho …anh tất cả….. yêu em…đi Nó rùng mình, em cầm lấy chú lính của nó, đưa vào nơi trọng điểm mà nó cần đến… Nó rùng mình nữa… tự nhiên… nó nhớ lại đêm lửa trại đó…. Suy nghĩ gì đó… chẳng biết được…. nó lại vùng dậy… vào nhà tắm….
Xối nước lên người, nó đã tỉnh táo hơn.. em nằm đó, khóc thút thít…
Nó quay ra, em vẫn khóc thút thít… bờ vai em rung lên liên tục
Nó dựng em dậy, ôm lấy em từ phía sau, nó thì thầm vào tai em…
- Sao em ngốc thế…Thu..
Em càng khóc to hơn, tiếng khóc của em làm nó đau đớn… nó cảm thấy có lỗi…
- Anh … a..n..h ngốc thì có…
Em nín rồi nói với nó điều đó.
- Thu à ! anh còn một vết thương chưa lành.. vẫn chưa lành…. Vẫn còn đau lắm ở đây…
Nói rồi, nó chỉ tay về tim của nó.
- Em đi tắm đi, rồi anh sẽ nói cho em biết vài điều.
Nó nhận ra tình trạng lõa lồ này nói chuyện không hợp lý. Thu đứng dậy, tắm rửa rồi, quần áo chỉnh tế, rồi quay ra ngồi cạnh nó…
Nó im lặng hồi lâu, bắt đầu kể về mối tình của nó… Thu đã khóc… khóc rất nhiều… khóc như chưa từng được khóc vậy….
- Em biết không ? trong lòng anh, vẫn canh cánh về cuộc đời của một người con gái khác, em bảo anh làm sao để quan tâm một người mới đây ?
- E..m… Thu như không biết nói gì ?
- Anh trân trọng… mọi thứ mà em dành cho anh… Nhưng bây giờ, anh chưa xứng đáng để nhận nó… anh làm thế chỉ tổn thương đến em thôi…
Thu lại khóc òa lên.. thút thít…
- Hãy… hãy để cho em.. chăm sóc vết thương đó cho anh…em sẽ cố làm lành vết thương đó…
- Không được đâu em… anh tôn trọng những gì em dành cho anh.. nhưng vết thương này… nếu anh không tự.. chữa lành được.. thì sau này.. có ở với ai.. anh cũng không có… hạnh phúc thật sự…
Im lặng một lúc, nó nói tiếp
- Nếu em thực sự với anh, hãy cho anh thời gian… anh cần phải chữa lành nó… anh không thể… trong lúc này….
Thu đã không còn tủi thân nữa, Thu hiểu được câu chuyện của nó… Thu hiểu được cảm giác của nó…
- Em sẽ chờ…
- Nhưng Thu à… nếu thực sự anh.. không thể… chữa là..nh em hãy tha thứ cho anh ngày hôm nay nhé ?…
Thu im lặng không nói…
- Được không em ?
- Ngày hôm nay, em rất hạnh phúc… em không có gì hối hận… cho dù không.. đế…n được với anh… em vẫn không hối hận….điều gì.
Nó ôm lấy Thu
- Cám ơn em….
Đoạn 18 : Cất Nhắc
Báo trước là đọc rất són đái nha, chap 19 còn hơn thế
Chuyện của nó với Thu, chẳng ai biết ngoài hai đứa, trong công việc, mọi thứ vẫn bình thường… mọi người cảm thấy rất lạ.. lạ kinh khủng…
Mỗi buổi trưa, Thu và nó cùng ăn cơm trong căn tin của Công ty… nói chuyện nhẹ nhàng… đó là điều mà chưa ai làm được từ lúc nó vào làm ở công ty….
2 tháng sau… công ty nó triển khai địa điểm mới ở Hà Nội… Nó được cất cử đi Hà Nội để đảm bảo xây dựng và lưu thông đường truyền cho chi nhánh…
Nó gói gém đồ đạc, lên đường đi đến nơi xa lạ.. nơi mà nó chưa từng đến…
Xuống phi trường, xe công ty đưa nó về một khách sạn nằm trên đường Kim Ngưu. Sắp xếp đồ đạc, nó thuê taxi đi thăm thú Hà Nội… chỉ một mình…
Hôm sau, vẫn chưa đến ngày nhận công việc, nó thăm quan lăng bác. Đi vào trong lăng, nó cảm thấy tâm hồn mình chùng xuống, nhìn bác nằm bên kia, thanh thản, gương mặt thanh thản… nụ cười vẫn trên môi.
Nó nhìn về phía Bác, hai hàng nước mắt nó chảy xuống chẳng ai thấy, nó đã khéo che đi… nó tự hỏi trong đầu “Bác ơi ! con cảm thấy mệt quá… con phải làm sao ?”
Đúng là đi hỏi câu này với Bác đúng là Nhảm nhí, nhưng nó lại cảm thấy ấm áp khi nhìn Bác.. suy nghĩ đó chỉ đột nhiên mà thôi.
Ra khỏi lăng, nó hụt hẫng.. mất hứng, nó trở về Khách sạn, và lại đâm đầu vào ngủ, nói thật nó muốn xem phim gì đó.. nhưng các kênh ngoài HN nó xem không quen, nó không tìm được thứ gì nó có thể coi…
Sáng hôm sau, dậy sớm.. chuẩn bị cho công việc. Nhận xong công việc, nó hăng say như quên đi mọi thứ, 2 tháng trôi qua.. công việc đã dần xong, chỉ còn vài thao tác cuối nữa.
Trước ngày nghiệm thu, Thu bay ra Hà Nội để chuẩn bị quá trình kinh doanh cho chi nhánh.
Nó và Thu cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện, nó có vẻ đỡ buồn hơn…
Thủ tục bàn giao hoàn thành. Nó chuẩn bị về lại HCM, đêm đó, nó và Thu nói chuyện rất nhiều, nó tự giữ mình để không xúc phạm đến Thu lần nào nữa…
Khi trở về, nó được mọi người hân hoan, thời gian nó dời đi khá lâu, nó cũng ngạc nhiên, bình thường nó chẳng nói chuyện hay làm thân với ai, nó khác bất ngờ vì điều này.
Hai tuần sau đó, công ty quyết định cất nhắc nó và vài người nữa được thăng chức đặc biệt, tức là ngoài những kỳ xét tuyển định kỳ của công ty.
Ngày mai, nó sẽ được cất nhắc trước mọi người trong buổi tiệc. Nó hưng phấn chờ đợi đến lúc đó, 8h buổi tiệc sẽ bắt đầu.
6h30 nó đã chuẩn bị xong, dắt xe ra đang định đi thì chiếc điện thoại trong cốp của nó đổ chuông… nó giật bắn người…
Không phải vì chuông to, hay là mối nguy hiểm nào khác… tiếng chuông này, từ chiếc Noki “Chuông” cùng thời đã mua cho em… số này chỉ mỗi em biết…
Vội vã mở cốp, cầm điện thoại trên tay, nó thoáng lưỡng lự, rồi cũng bắt máy.
- Anh ơi ! anh …. ơ…i cứu e…m
- Nhung ! Nh…u…ng em làm sao vậy ?
- Cứu.. e..m với… h…u…u
- Em đang ở đâu ?
- KS Caraven – 4.16, á.á…..
Nói tới đó, sau tiếng la điện thoại ngắt cuộc gọi, sững người vài giây, lòng nó như lửa đốt.
Leo lên xe, nó lao về hướng Q.1, lao như điên, nó không quan tâm, đèn đóm gì cả… Đến trước Khách sạn Caraven, ko quan tâm xe cộ, nó quăng xe ở đó, chạy nhanh vào bên trong, hỏi tiếp tân
- Anh cần lên phòng 4.16, bạn gái anh gọi điện cầu cứu và cho anh số phòng..
- Xin lỗi anh ! để em kiểm tra
- Không cần nữa, nhanh lên, nếu không anh gọi công an đến can thiệp, nếu bạn anh có chuyện gì, em không yên với anh đâu…
Chiêu hù dọa của nó được quá, thằng quản lý nhanh chóng cầm thẻ từ, chạy ra thang máy nội bộ, nó lao theo, 4 tầng sao đi lâu quá, nó sôi cả ruột gan…
Tính tong… tiếng chuông vang lên, cửa mở, nó lao ra khỏi thang máy, thằng quản lý nhanh nhẹn chạy về một hướng, dừng lại ở cửa phòng, thằng quản lý gõ cửa…
- Mở ra ngay ! nó hét lên
- Nhưng….
- Ko tao phá cửa đó…. Mắt nó long lên …. Thằng quản lý vội vã nhét thẻ từ.. cửa vừa bật mở, nó lao ngay vào phòng, trên chiếc giường đôi giữa phòng, Nhung đang nằm đó, quằn quại….
Thằng cha đứng cạnh giường, như bất ngờ với những gì xảy ra…
Nó không quan tâm, nó lao đến với Nhung… thằng kia cản nó lại, đúng là thằng số đen mà, chỉ với 1 thế nhẹ nhàng, thằng đó văng xa 2m, nằm im lìm.
Nó lao đến bên Nhung, Nhung như đã không còn tỉnh táo, quằn quại ôm lấy nó với tình trạng lõa thể, với nhanh tấm chăn, nó che lại cho Nhung, Nhung như con thú, cứ vùng ra, ôm lấy nó, hôn lung tung trên mặt nó.
Nó khẽ đưa tay ra sau gáy, chấn nhẹ gáy, Nhung ngất đi, lim xuống, gương mặt vẫn còn rất hoảng sợ…
Quấn tấm chăn, nó bế Nhung vào nhà tắm… , đồ đạc của Nhung kể cả quần lót, mọi thứ bị xé tan hoang. Mở cửa phòng tắm, nó hỏi thằng quản lý vẫn đừng đơ ở đó.
- Anh có đồ đạc của nữ hoặc thứ gì che được không ?
- C…ó… thằng quản lý lắp bắp, rồi gọi điện đàm xuống dưới.
Chắc do thấy thế quyền hung hãn của nó, thằng quản lý bị luống cuống
Nó lấy cái áo choàng mà thằng quản lý mang lại cho nó. Khoác lên người Nhung rồi đặt em lên giường, đi đến thằng lúc nãy, vẫn còn nằm chỏng chơ trong góc, nó đặt tay vào cổ rồi kéo thằng đó ra. Xoa qua huyệt Nhân Trung giữa mũi nó, nhanh chóng tỉnh dậy và lui nhanh vào trong góc.
- Nói, ai
Từ khi trở về từ bệnh viện, người luôn túc trực chăm sóc nó là Nhung, em vẫn bên nó, nấu cho nó từng chén cháo, giặt cho nó từng bộ đồ. Vẫn như một người vợ thủy chung…
Nó cứ tung tăng trong cuộc sống, cuộc sống bây giờ đối với nó là màu hồng, quay trở lại học, làm việc, nó cảm thấy cuộc đời đáng yêu đến thế.
Năm thứ 2 qua đi, nửa chặng đường đã đi qua của đời Đại học, 1 tháng nữa, Nhung sẽ đi cùng lớp xuống một huyện nào đó ở Miền Tây… để thực hành kỹ năng đứng bục giảng, kỹ năng thể hiện trước học sinh, kỹ năng…. Nói chung là để luyện tập kỹ năng giảng dạy, thời gian xa nhau sẽ khá lâu, 2 tháng….
Nó cũng không muốn xa người mình yêu, cũng ko muốn để Nhung phải cực khổ, nhưng nó nghĩ, điều đó là tốt cho Nhung, tốt cho mọi thứ….
Thời gian đầu khi xa nhau, hai đứa đã quyết định mua điện thoại di động, thời đó, cái di động Noki “Chuông” là đã hạnh phúc rồi. Tối đến chủ yếu là nhắn tin cho nhau, một tuần qua đi, nó nhớ em tha thiết, cảm giác quạnh hiu khi không có em bên cạnh làm nó không quen.
Nó và em nhắn tin nhiều lắm, nhiều lắm….
Dần dần, tần suất nhắn tin cũng ít lại, một ngày khoảng 2-3 tin nhắn, chủ yếu là hỏi thăm hàng ngày, em có vẻ cũng hời hợt với nó hơn. Chắc do bận nhiều việc quá.
2 tuần cuối trước khi kết thúc thời gian luyện tập này, em hầu như không trả lời tin nhắn của nó, nó điên cuống, lo lắng, gọi thì em không bắt máy, nhắn tin cũng không được.
Nó như ngồi trên đống lửa vậy. Một ngày, vào buổi chiều, nó đang ngồi thất thần trước cửa phòng trọ, suy nghĩ lung tung, nhiều thứ. Em đi vào cổng, kéo theo vali đồ, nhìn nó, không nói gì, rồi trở về phòng. Nó ngồi ngoài, suy nghĩ thời gian qua, nó đâu làm gì có lỗi ?.
Em ko trở ra để gặp mặt nó, em cũng không nói chuyện với nó, nó khó chịu, bứt rứt, nó đi sang phòng em, gõ cửa
- Anh H hả, Nhung nó mệt, anh về đi
Con bạn cùng phòng chạy ra mở cửa và nói.
Nó thất thểu, thất vọng, vác cái mặt buồn phiền đi về phòng, nó không muốn ăn, ko muốn đi làm, đã 2 tuần nay trên môi nó không có nụ cười nào cả. Nó mệt mỏi quá, thiếp ngủ đi.
3h sáng, nó bật ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại, một cơn ác mộng….
Nó thức đến sáng, rồi lại sang phòng em, nó muốn nói chuyện với em cho bằng được.
Em mở cửa đi ra, nó đã đứng đó đợi em từ bao giờ
- Nhung à ! em có chuyện gì vậy ? sao em đối xử với anh… lạnh nhạt quá
Nhung nhìn nó, không nói rồi đi qua nó ra cổng, nó sững sờ đứng nhìn Nhung, không nói nên lời. Về phòng, nó lại nhốt mình trong phòng. Suy nghĩ…
Nó thực sự không nghĩ ra được điều gì nên hồn, lung tung, nhức đầu rồi lại bỏ đi ý nghĩ đang suy nghĩ.
Đang miên man, nó nghe tiếng gõ cửa, nó bật dậy, chạy đến mở cửa, cánh cửa vừa mở ra. Nhung đứng đó, hai hàng nước mắt, nó muốn ôm em, em né cái ôm của nó, bước vào trong phòng.
Nó đóng cửa, ngồi bên cạnh em, im lặng nghe em khóc, một hồi lâu
- Mình chia tay nha anh.
Tai nó như ù đi vì tiếng sét kia, mọi thứ như chao đảo, nó không tin, nó không tin ai có thể yêu em hơn nó.
- Tại sao ? sao em lại làm vậy với anh ?
- Em đã nhận lời kết hôn với người khác khi ra trường, nên em muốn chia tay.
- Em nói giỡn anh sao ? nếu em muốn chia tay thì phải cho anh lý do sắc đáng, đừng kiếm lý do vô lý như vậy ??? Nó nói như gào lên
- Em nói thật mà
- Nhưng tại sao ? đã xảy ra chuyện gì ?
- Em cũng ko muốn, nhưng đó là cách duy nhất…
- Em đừng làm vậy với anh, em phải nói hết cho anh, để anh có thể cùng em chứ ?
- 2 Tuần trước, mẹ em bị tai biến mạch máu não, để phẫu thuật cần 300tr, số tiền này, với anh và em thì vô vọng, ba em vay mượn cũng chỉ được 50tr thôi.
Nói tới đây, nó chợt hiểu mọi chuyện, nó hiểu sự giằng xé của em, tội nghiệp em quá, nó ôm lấy em, cùng khóc…
- Anh Quang đã nói sẽ cho em mượn số tiền đó, nếu…..nế…u làm bạn gái anh ấy và ra trường sẽ cưới anh ấy h..u….u….
Trời đất dưới chân nó như sụp đổ, mọi thứ êm đẹp của cuộc sống này dường như đã chấm dứt…
Đoạn 16 : Chia Xa
Khóc nữa rồi ! haiz, viết rồi còn khóc, mệt phờ râu Sau buổi nói chuyện đó, nó đã hiểu ra mọi việc, nó không còn đau khổ như kiểu dằn xé tim can kia nữa, trong nó lúc này chỉ là sự bất lực, sự than trách, nó trách nó vô dụng, không thể làm gì hơn trong lúc thế này.
Nó thường nằm lì trong phòng, không muốn ăn uống nữa, nó phải chứng kiến thằng Quang chở Nhung đi trong ánh mắt của nó, nó bất lực, không thể làm gì được…
Từ ngày đồng ý làm bạn gái Quang, Quang đưa em đi chơi nhiều hơn, em trở nên quý phái hơn trong những bộ đầm, những bộ đồ hàng hiệu, giày dép…
Nụ cười em ít được hiển hiện hơn…
Nó đau khổ quá, dằn vặt quá, nó quyết định ra đi, không ở lại để chứng kiến chuyện này nữa, nó tìm phòng trọ ở một khu khác bên quận 5, chắc gần đâu đó bệnh viện Nhiệt Đới. Bây giờ là đường Võ Văn Kiệt đó.
Nó chuyển nhà đi trong im lặng, không nói với ai, cũng không nói với em.
Hàng đêm nằm ngủ, nó luôn mơ thấy ác mộng, mơ thấy em khóc, mơ thấy em cầu xin nó hãy cứu em… nhiều thứ nữa mà nó ko thể tưởng tượng ra được.
Nó gầy đi trông thấy, héo hon, nó không cạo râu, không cắt tóc, tâm can nó cũng chẳng nghĩ được những điều đó lúc này.
Những đêm nằm nhớ em, nhớ những cái ôm, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ cả những cái khác thuộc về em, thuộc về thân thể em…
Lương tâm nó dằn xé, nó không biết, bỏ em đơn độc một mình như vậy rồi sẽ ra sao ?, sẽ như thế nào ? em có sợ hãi không ?
Nó mệt mỏi quá…
Nó trở nên lì tính hơn, ít nói, ít cười, công việc hiện đang làm của nó,mọi người như đang chứng kiến hai người khác nhau, không còn thấy một nó của ngày xưa, vui tươi, luôn nở nụ cười nữa.
Nó hận, nó hận cuộc đời… nó đâm đầu vào học, nó tự nhủ phải cố mà học, phải giỏi, phải giàu để không tuột mất thứ mình có nữa.
Nó vẫn dõi theo em, em không còn làm công việc đứng chào kia nữa, giờ em như bà Hoàng, vào ra nơi đó có người cúi chào, có người thưa. Đứng từ xa nhìn em vô hồn, mặt lạnh băng, lòng nó chua xót….
Đoạn 17 : Tốt Nghiệp
Thời gian trôi qua, nó đâm đầu vào học, tốt nghiệp đại học loại ưu, cầm tấm bằng CNTT đi xin việc tại một trung tâm Dữ liệu lớn ở HCM, nó phát triển khá tốt tiềm năng của mình.
Nó không quan tâm nhiều tới con người, cuộc sống, không quan tâm nhiều tới mọi thứ, nó chỉ cày, kiếm tiền và học thêm kiến thức.
Ở đời trớ trêu là thế, chính vì thái độ không quan tâm, bất cần đến đàn bà của nó, thì nó lại được để ý hơn người khác. Con gái trong công ty để ý đến nó, nhiều người theo đuổi nó, rồi cũng tay không, tính nó quá cứng cỏi.
2 năm quá, không biết Nhung đã thế nào ? ra trường rồi, chắc đám cưới rồi, chắc có cuộc sống giàu sang rồi…
Nó vẫn đau khổ chuyện ngày đó, nó vẫn còn dằn vặt lắm
Rồi chuyện gì đến cũng đến, trong một lần Party của công ty, đặt Búp phê tại quận 1, nó đến, nghe tuyên bố, lấy thức ăn, ngồi tại bàn, ăn chẳng nói chuyện với ai, chẳng giao lưu với ai
- Em ngồi đây được không anh H
Ngẩng đầu lên, là Tiên, cô bé tiếp tân của công ty, có bề ngoài ưa nhìn, khuôn mặt trái xoan với các bộ phận sắp xếp hoàn hảo, ngực thuộc loại lớn, mông cũng nổi trội hơn so với các cô khác.
Em mặc chiếc váy đen, áo trắng kiểu công sở, tất cả những điểm cần nhô thì nhô cần thụt thì thụt, nó chỉ đánh giá như vậy
- Ừ ! ngồi đi em
Nó chỉ nói thế, rồi lại chăm chú ăn, ko quan tâm nữa
Em ngồi bên cạnh nó, nhìn nó, suy nghĩ gì đó, lại ăn, rồi nhìn nó
- Anh H có người yêu chưa ?
Khẽ ngạc nhiên về sự táo bạo của em
- Có rồi, mất rồi
- Hả ? là sao anh ?
- À, tức là có rồi, chia tay rồi
Nó lại cắm đầu vào ăn
- Xạo quá đi ! anh nhìn đẹp trai thế này khối cô mê ấy chứ
Nó khó chịu, đứng dậy vờ đi lấy thức ăn, rồi lại ngồi ở một bàn khác, bên này, nó nhìn sang, Tiên đang vò tờ giấy ăn rồi xé thành từng mảng, kiểu như muốn xé nát nó ra vậy.
Sau khi ăn, chuyển lên tầng trên và Bar và khiêu vũ, đừng nghĩ là Bar như bình thường, chỉ là bar cty nó tổ chức cho nhân viên.
- Anh H, nhảy với em một bản nhé
Nó nhìn lên, là Thu, Trưởng phòng kinh doanh
- Cám ơn em, anh không biết nhảy, em mời người khác nhé
Lại lên một ngụm rượu nữa, nó đã uống nhiều rồi, nó đã xỉn, nó cũng chẳng quan tâm, xỉn thì sao chứ….
Có người díu nó ra, để nó lên xe, và chở đi đâu đó… một cô gái, nó lơ mơ nhận định như vậy.
Đi một lúc khá lâu, nó cảm thấy xe dừng lại, nó được vắt 1 tay lên vai cô gái nào đó, xe cũng được đưa vào phòng.
Nó vật ra giường… người con gái kia, cởi giày cho nó, cởi cả áo sơ mi nó đang mặc, đầu óc nó quay cuống, nó không cảm thấy gì xung quanh nữa.
Không biết thời gian bao lâu, nó mở mắt ra, nó đã chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ trên người, người con gái kia vẫn lui cui làm gì đó trong nhà tắm, nó đã tỉnh táo hơn, đầu đau như búa bổ…. nhắm mắt lại, nó suy nghĩ về thời gian trước, lúc chiều….
Người con gái đi ra, lấy khăn lau người cho nó, thốc nó dậy, đưa ly nước chanh vào miệng nó, nó cũng chẳng biết có chua không nữa, chỉ thấy nước đi xuống cổ họng…
Nó thiếp đi, mở mắt lần nữa, nó thấy có ai đó nằm bên cạnh, quay sang ôm nó, nó vẫn chỉ mặc một chiếc quần con. Người con gái ấy đã ngủ… nhìn mặt nó bỗng lắc đầu, lắc thật mạnh… Nhung ư ? lý trí nó đang dần hồi phục, vô lý quá…. Nó nhắm mắt lần nữa…
Nó đưa tay sang, người con gái đó đã cũng như nó, chỉ còn mỗi chiếc quần lót. Nó đưa bàn tay lên trên, thám hiểm bộ ngực… lâu quá rồi, lâu quá rồi nó chưa được hưởng lại cảm giác này…
Nó cảm thấy người con gái đó run lên, run mạnh lắm, cúi xuống, nó hôn lên môi người con gái đó, cái mùi hương từ người con gái đó làm nó rạo rực hơn. Lưỡi tìm lưỡi, môi chạm môi, nó hôn dần qua tai, cổ và tiến xuống hai quả vú sữa căng mọng kia…
Khi nó ngậm hạt đậu vào miệng, người con gái run lên bần bật, siết gáy nó…
Bàn tay nó đưa vào trong quần lót, đã ướt rồi, nó nhẹ nhàng chà lên hạt đậu thần, người con gái bắt đầu vặn vẹo.
- Ư..ư….
Miệng nó đã chuyển xuống rốn, nó xoay người lại, đưa tay tuột chiếc quần lót phòng thủ kia xuống, nó đưa miệng vào nơi đó, bắt đầu thực hiện công việc của nó.
- A..a.. ư…..a..n…h
Nó say sưa ăn con sò lông đó, mùi ngai ngái, vẫn là cái vị của trinh nữ…
Bỗng nó giật thót người, người con gái kia để tay lên chú lính của nó, nghịch, rờ, có vẻ lạ lắm, chiếc quần con của nó được tuột xuống, chí lính thoải mái vươn ra, thẳng đứng.
Nó rùng mình dữ dội, cú rùng mình này là lần đầu tiên nó có, tuy ở bên Nhung nhiều, nhưng Nhung chưa bao giờ chạm vào thằng nhỏ của nó… chưa bao giờ…
Nó rung lên bần bật, cảm giác nóng ấm bao phủ lấy chú lính, nó lạ quá, đưa mắt nhìn xuống…
Em đang say sưa ngậm chú lính, tuột ra tuột vô trên đôi môi thiên thần của mình….
Nó lại làm công việc của nó, em cũng rùng mình, nó cũng vậy
Cảm giác ào ạt đến với nó, nhanh quá, lần đầu tiên mà, lần đầu tiên nó như vậy…. Đỉnh điểm của cao trào, nó rung lên, người cong lên như tấm ván ép bị cong… nó phun ra, phun tất cả những tinh túy nó có vào miêng của người con gái phía dưới… lâu lắm rồi nó mới xuất cái tinh túy của mình ra khỏi cơ thể… lâu lắm rồi…
Cảm giác qua đi, nó không thấy em, ngồi dậy rửa hay đi nhả tinh túy của nó… nó lại tiếp tục công việc, em cong cớm… , rung lên rồi lại phun trào tất cả ra… nó đã có kinh nghiệm hơn… nó đã biết đưa miệng để hứng lấy những cái tinh túy đó, không bỏ lỡ nữa…
Em ngồi dậy, quay đầu theo hướng nó, em rỉ vào tai nó….
- Em…e…m… m..uốn…. em cho …anh tất cả….. yêu em…đi Nó rùng mình, em cầm lấy chú lính của nó, đưa vào nơi trọng điểm mà nó cần đến… Nó rùng mình nữa… tự nhiên… nó nhớ lại đêm lửa trại đó…. Suy nghĩ gì đó… chẳng biết được…. nó lại vùng dậy… vào nhà tắm….
Xối nước lên người, nó đã tỉnh táo hơn.. em nằm đó, khóc thút thít…
Nó quay ra, em vẫn khóc thút thít… bờ vai em rung lên liên tục
Nó dựng em dậy, ôm lấy em từ phía sau, nó thì thầm vào tai em…
- Sao em ngốc thế…Thu..
Em càng khóc to hơn, tiếng khóc của em làm nó đau đớn… nó cảm thấy có lỗi…
- Anh … a..n..h ngốc thì có…
Em nín rồi nói với nó điều đó.
- Thu à ! anh còn một vết thương chưa lành.. vẫn chưa lành…. Vẫn còn đau lắm ở đây…
Nói rồi, nó chỉ tay về tim của nó.
- Em đi tắm đi, rồi anh sẽ nói cho em biết vài điều.
Nó nhận ra tình trạng lõa lồ này nói chuyện không hợp lý. Thu đứng dậy, tắm rửa rồi, quần áo chỉnh tế, rồi quay ra ngồi cạnh nó…
Nó im lặng hồi lâu, bắt đầu kể về mối tình của nó… Thu đã khóc… khóc rất nhiều… khóc như chưa từng được khóc vậy….
- Em biết không ? trong lòng anh, vẫn canh cánh về cuộc đời của một người con gái khác, em bảo anh làm sao để quan tâm một người mới đây ?
- E..m… Thu như không biết nói gì ?
- Anh trân trọng… mọi thứ mà em dành cho anh… Nhưng bây giờ, anh chưa xứng đáng để nhận nó… anh làm thế chỉ tổn thương đến em thôi…
Thu lại khóc òa lên.. thút thít…
- Hãy… hãy để cho em.. chăm sóc vết thương đó cho anh…em sẽ cố làm lành vết thương đó…
- Không được đâu em… anh tôn trọng những gì em dành cho anh.. nhưng vết thương này… nếu anh không tự.. chữa lành được.. thì sau này.. có ở với ai.. anh cũng không có… hạnh phúc thật sự…
Im lặng một lúc, nó nói tiếp
- Nếu em thực sự với anh, hãy cho anh thời gian… anh cần phải chữa lành nó… anh không thể… trong lúc này….
Thu đã không còn tủi thân nữa, Thu hiểu được câu chuyện của nó… Thu hiểu được cảm giác của nó…
- Em sẽ chờ…
- Nhưng Thu à… nếu thực sự anh.. không thể… chữa là..nh em hãy tha thứ cho anh ngày hôm nay nhé ?…
Thu im lặng không nói…
- Được không em ?
- Ngày hôm nay, em rất hạnh phúc… em không có gì hối hận… cho dù không.. đế…n được với anh… em vẫn không hối hận….điều gì.
Nó ôm lấy Thu
- Cám ơn em….
Đoạn 18 : Cất Nhắc
Báo trước là đọc rất són đái nha, chap 19 còn hơn thế
Chuyện của nó với Thu, chẳng ai biết ngoài hai đứa, trong công việc, mọi thứ vẫn bình thường… mọi người cảm thấy rất lạ.. lạ kinh khủng…
Mỗi buổi trưa, Thu và nó cùng ăn cơm trong căn tin của Công ty… nói chuyện nhẹ nhàng… đó là điều mà chưa ai làm được từ lúc nó vào làm ở công ty….
2 tháng sau… công ty nó triển khai địa điểm mới ở Hà Nội… Nó được cất cử đi Hà Nội để đảm bảo xây dựng và lưu thông đường truyền cho chi nhánh…
Nó gói gém đồ đạc, lên đường đi đến nơi xa lạ.. nơi mà nó chưa từng đến…
Xuống phi trường, xe công ty đưa nó về một khách sạn nằm trên đường Kim Ngưu. Sắp xếp đồ đạc, nó thuê taxi đi thăm thú Hà Nội… chỉ một mình…
Hôm sau, vẫn chưa đến ngày nhận công việc, nó thăm quan lăng bác. Đi vào trong lăng, nó cảm thấy tâm hồn mình chùng xuống, nhìn bác nằm bên kia, thanh thản, gương mặt thanh thản… nụ cười vẫn trên môi.
Nó nhìn về phía Bác, hai hàng nước mắt nó chảy xuống chẳng ai thấy, nó đã khéo che đi… nó tự hỏi trong đầu “Bác ơi ! con cảm thấy mệt quá… con phải làm sao ?”
Đúng là đi hỏi câu này với Bác đúng là Nhảm nhí, nhưng nó lại cảm thấy ấm áp khi nhìn Bác.. suy nghĩ đó chỉ đột nhiên mà thôi.
Ra khỏi lăng, nó hụt hẫng.. mất hứng, nó trở về Khách sạn, và lại đâm đầu vào ngủ, nói thật nó muốn xem phim gì đó.. nhưng các kênh ngoài HN nó xem không quen, nó không tìm được thứ gì nó có thể coi…
Sáng hôm sau, dậy sớm.. chuẩn bị cho công việc. Nhận xong công việc, nó hăng say như quên đi mọi thứ, 2 tháng trôi qua.. công việc đã dần xong, chỉ còn vài thao tác cuối nữa.
Trước ngày nghiệm thu, Thu bay ra Hà Nội để chuẩn bị quá trình kinh doanh cho chi nhánh.
Nó và Thu cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện, nó có vẻ đỡ buồn hơn…
Thủ tục bàn giao hoàn thành. Nó chuẩn bị về lại HCM, đêm đó, nó và Thu nói chuyện rất nhiều, nó tự giữ mình để không xúc phạm đến Thu lần nào nữa…
Khi trở về, nó được mọi người hân hoan, thời gian nó dời đi khá lâu, nó cũng ngạc nhiên, bình thường nó chẳng nói chuyện hay làm thân với ai, nó khác bất ngờ vì điều này.
Hai tuần sau đó, công ty quyết định cất nhắc nó và vài người nữa được thăng chức đặc biệt, tức là ngoài những kỳ xét tuyển định kỳ của công ty.
Ngày mai, nó sẽ được cất nhắc trước mọi người trong buổi tiệc. Nó hưng phấn chờ đợi đến lúc đó, 8h buổi tiệc sẽ bắt đầu.
6h30 nó đã chuẩn bị xong, dắt xe ra đang định đi thì chiếc điện thoại trong cốp của nó đổ chuông… nó giật bắn người…
Không phải vì chuông to, hay là mối nguy hiểm nào khác… tiếng chuông này, từ chiếc Noki “Chuông” cùng thời đã mua cho em… số này chỉ mỗi em biết…
Vội vã mở cốp, cầm điện thoại trên tay, nó thoáng lưỡng lự, rồi cũng bắt máy.
- Anh ơi ! anh …. ơ…i cứu e…m
- Nhung ! Nh…u…ng em làm sao vậy ?
- Cứu.. e..m với… h…u…u
- Em đang ở đâu ?
- KS Caraven – 4.16, á.á…..
Nói tới đó, sau tiếng la điện thoại ngắt cuộc gọi, sững người vài giây, lòng nó như lửa đốt.
Leo lên xe, nó lao về hướng Q.1, lao như điên, nó không quan tâm, đèn đóm gì cả… Đến trước Khách sạn Caraven, ko quan tâm xe cộ, nó quăng xe ở đó, chạy nhanh vào bên trong, hỏi tiếp tân
- Anh cần lên phòng 4.16, bạn gái anh gọi điện cầu cứu và cho anh số phòng..
- Xin lỗi anh ! để em kiểm tra
- Không cần nữa, nhanh lên, nếu không anh gọi công an đến can thiệp, nếu bạn anh có chuyện gì, em không yên với anh đâu…
Chiêu hù dọa của nó được quá, thằng quản lý nhanh chóng cầm thẻ từ, chạy ra thang máy nội bộ, nó lao theo, 4 tầng sao đi lâu quá, nó sôi cả ruột gan…
Tính tong… tiếng chuông vang lên, cửa mở, nó lao ra khỏi thang máy, thằng quản lý nhanh nhẹn chạy về một hướng, dừng lại ở cửa phòng, thằng quản lý gõ cửa…
- Mở ra ngay ! nó hét lên
- Nhưng….
- Ko tao phá cửa đó…. Mắt nó long lên …. Thằng quản lý vội vã nhét thẻ từ.. cửa vừa bật mở, nó lao ngay vào phòng, trên chiếc giường đôi giữa phòng, Nhung đang nằm đó, quằn quại….
Thằng cha đứng cạnh giường, như bất ngờ với những gì xảy ra…
Nó không quan tâm, nó lao đến với Nhung… thằng kia cản nó lại, đúng là thằng số đen mà, chỉ với 1 thế nhẹ nhàng, thằng đó văng xa 2m, nằm im lìm.
Nó lao đến bên Nhung, Nhung như đã không còn tỉnh táo, quằn quại ôm lấy nó với tình trạng lõa thể, với nhanh tấm chăn, nó che lại cho Nhung, Nhung như con thú, cứ vùng ra, ôm lấy nó, hôn lung tung trên mặt nó.
Nó khẽ đưa tay ra sau gáy, chấn nhẹ gáy, Nhung ngất đi, lim xuống, gương mặt vẫn còn rất hoảng sợ…
Quấn tấm chăn, nó bế Nhung vào nhà tắm… , đồ đạc của Nhung kể cả quần lót, mọi thứ bị xé tan hoang. Mở cửa phòng tắm, nó hỏi thằng quản lý vẫn đừng đơ ở đó.
- Anh có đồ đạc của nữ hoặc thứ gì che được không ?
- C…ó… thằng quản lý lắp bắp, rồi gọi điện đàm xuống dưới.
Chắc do thấy thế quyền hung hãn của nó, thằng quản lý bị luống cuống
Nó lấy cái áo choàng mà thằng quản lý mang lại cho nó. Khoác lên người Nhung rồi đặt em lên giường, đi đến thằng lúc nãy, vẫn còn nằm chỏng chơ trong góc, nó đặt tay vào cổ rồi kéo thằng đó ra. Xoa qua huyệt Nhân Trung giữa mũi nó, nhanh chóng tỉnh dậy và lui nhanh vào trong góc.
- Nói, ai
Tags:
Chia Sẻ:
› Cùng Chuyên Mục
Chỉ Đêm Nay Thôi, Chị Là Của Em Nhé
► 2013-08-08 / 11:11:52
Giấc Mơ Xưa 5
► 2013-08-08 / 10:28:31
Truyện Có Thật - Mối Tình Đầu Hấp Dẫn
► 2013-08-08 / 08:43:59
Giấc Mơ Xưa 4
► 2013-08-08 / 08:43:09
Giấc Mơ Xưa 3
► 2013-08-08 / 08:42:38
Giấc Mơ Xưa 1
► 2013-08-08 / 08:41:55
Giấc Mơ Xưa 2
► 2013-08-08 / 08:41:22
Em Sướng Quá Anh Ơi Là Anh Ơi
► 2013-08-08 / 08:39:22
Truyện Học Sinh - Cô Gái Mất Trinh
► 2013-08-08 / 08:38:55